Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 4: Bạo quân chí ái

Nguyên chủ là người tàn nhẫn, là thanh kiếm sắc bén nhất dưới trướng của hoàng đế, chuyên xử lý những kẻ cản đường lão. Các vị đại thần luôn đầy oán hận với hắn, nhưng vì có hoàng đế che chở, nên dù họ có dâng hàng đống sớ tấu buộc tội cũng không thể làm gì, khiến bọn họ tức giận đến nghiến răng nhưng lại không có cách nào.

Họ thường than thở: "Thật không hổ là con trai của tả tướng, không chỉ được lòng vua mà còn khiến hoàng đế yêu thích như thế!" Nhưng lời này, có phần là thật lòng, có phần lại là chế giễu lạnh lùng, tùy thuộc vào người nói.

Nguyên chủ hiện diện xuyên suốt toàn bộ cốt truyện và đóng vai trò rất quan trọng. Hắn yêu nữ chính, người đã đem lại sự ấm áp cho hắn từ khi còn nhỏ, nhưng nữ chính chỉ xem hắn như một người anh trai. Về sau trong cốt truyện, khi hắn nắm quyền và không chiếm được trái tim của nữ chính, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công nam chính, gây ra vô số rắc rối lớn nhỏ, khiến nam chính mất không ít tướng tài dưới trướng.

Chính vì sự ngăn cản của hắn, nam chính mới nhận ra nữ chính quan trọng với mình đến nhường nào và cốt truyện mới đạt được kết cục HE. Điều này giải thích tại sao thế giới này lại được hệ thống chọn.

[ Vậy nên, ta thực sự đang đóng vai phản diện sao? ] Đoạt nữ chính từ tay nam chính, điên cuồng chống lại nam chính, chẳng phải là vai ác thì là gì?

[ Ký chủ thật sự bận tâm đến điều đó sao? ] 1314 thận trọng nhìn ký chủ một chút, thấy ký chủ không có vẻ gì tức giận, liền giải thích: [ Sau khi tiến vào tiểu thế giới, thân phận của ký chủ không thể thay đổi. Do chủ nhân của thân phận này đột ngột qua đời, nên chúng ta mới phải tiến vào tiểu thế giới này để hoàn thành cốt truyện còn dang dở của nguyên chủ. ]

[ Có cần hoàn toàn tuân theo cốt truyện không? ]

[ Không cần hoàn toàn, ] 1314 lắc đầu, [ Nhưng một số cốt truyện chính thì cần phải diễn ra, nhiệm vụ chính của chúng ta là đảm bảo nam nữ chính hạnh phúc bên nhau và không để cốt truyện bị phá hỏng. Còn những phần khác thì không có yêu cầu bắt buộc. Những cốt truyện chính chỉ liên quan đến các nhân vật chính thôi. ]

Về phương diện OOC*, yêu cầu của hệ thống Hồng Nương là thấp nhất.

1314 giải thích rằng để giảm thiểu mức độ phản kháng trong việc hoàn thành nhiệm vụ, Lê Thư không cần phải luôn nhập vai hoàn toàn như nguyên chủ.

Giống như trong cốt truyện gốc, sau cơn bệnh nặng này, cơ thể của Lê Thư bắt đầu dần dần khôi phục, dù cho kẻ đằng sau có giẫm chân tức giận. Dưới sự điều dưỡng của Lâm đại phu, tuy rằng cơ thể hắn không đạt đến mức khỏe mạnh như người bình thường, nhưng so với trước đây thì đã cải thiện rất nhiều.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, Lê Thư vẫn duy trì lịch trình làm việc và nghỉ ngơi giống như nguyên chủ, đợi Lê Thành chủ động đến tìm. Trong cốt truyện, sau khi Lê Thư phục hồi, Lê Thành sẽ tìm đến nói chuyện với hắn một lần. Cuộc trò chuyện này chính là cơ hội giúp nguyên chủ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Không phải đợi quá lâu, vào một buổi chiều ánh nắng dịu êm, thuộc hạ thân tín của Lê Thành là Vân Cảnh xuất hiện trong tiểu viện, cung kính nói: "Đại công tử, tướng gia cho mời."

Lê Thư đang ngồi dưới hành lang phơi nắng, nghe thấy tiếng gọi liền hơi nghiêng đầu: "Ta đã biết."

Trên khuôn mặt hắn không biểu hiện sự ngạc nhiên, cũng không hỏi lý do tả tướng đột nhiên tìm hắn, chỉ bình thản trả lời như đối đãi với một sự việc hết sức bình thường. Điều này khiến Vân Cảnh không khỏi ngạc nhiên. Đại công tử Lê Thư từ trước tới giờ luôn là một sự tồn tại mờ nhạt trong phủ tướng quân, ấn tượng sâu sắc nhất của Vân Cảnh về hắn chính là một kẻ yếu ớt, thường xuyên bệnh tật. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy hắn, Vân Cảnh lại không còn cảm nhận được cái hơi thở ốm yếu đó nữa, mà thay vào đó là một cảm giác thanh thoát và tuấn tú.

“Tướng gia, đại công tử đã đến.” Vân Cảnh không bước vào phòng mà chỉ đưa người đến cửa rồi lui lại đứng sang một bên, giơ tay làm động tác "Mời", ý bảo Lê Thư tự mình đi vào.

“Phụ thân.” Lê Thư cung kính cúi đầu hành lễ với nam nhân mặc y phục xanh đang đứng bên cửa sổ.

Nghe tiếng, Lê Thành quay lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Lê Thư một lúc lâu, nói với giọng ôn hòa : “Tử Thư, con đến rồi, ngồi đi.”

Tả tướng Lê Thành là một người rất nho nhã. Diện mạo của ông không hề có tính công kích, ánh mắt khoan dung, khiến người khác dễ dàng tin tưởng. Xét về bề ngoài, ông hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "quân tử đoan chính."

“Đa tạ phụ thân.” Lê Thư đáp lời rồi ngồi xuống.

“Ta nghe mẫu thân của con nói rằng sức khỏe của con dạo gần đây có cải thiện. Lâm đại phu đã nói thế nào? Con thật sự không có gì đáng lo chứ?” Lê Thành nói với giọng điệu hàm chứa sự quan tâm, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng nhẹ nhàng, giống như một người cha thật lòng quan tâm đến con cái của mình.

Tuy nhiên, Lê Thư nhận thấy rằng trên người Lê Thành lại không toát ra chút cảm xúc lo lắng nào. Là một cửu vĩ hồ có khả năng hút cảm xúc, Lê Thư cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của con người. Dù cho Lê Thành có biểu hiện giống một người cha đang lo cho con trai thế nào đi nữa thì sự vô cảm vẫn không thể bị che giấu trước Lê Thư.

Lê Thư cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Lâm đại phu nói chỉ cần điều dưỡng tốt, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt về sau.”

“Vậy thì tốt rồi,” Lê Thành gật đầu, ngữ khí có vẻ vui mừng, “Nếu sức khỏe đã khá hơn, con có kế hoạch gì cho tương lai không?” Đây mới là mục đích chính ông ta gọi Lê Thư đến.

Lê Thư ngẩng đầu lên, giọng nói có chút run nhẹ vì xúc động, “Con muốn giống như phụ thân, tham gia khoa cử.”

Cằm hắn khẽ nâng lên, trông giống như một con thú nhỏ bướng bỉnh, nhưng ánh mắt lại chứa đựng đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với phụ thân, tất cả đều thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối. Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Lê Thành không khỏi cảm thấy xúc động.

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con đường này rất khó đi.”

Khoa cử chỉ mới được phổ biến rộng rãi trên cả nước trong một thời gian ngắn, đối với con cháu thế gia mà nói, con đường tiến vào quan trường qua khoa cử thực sự là sự lựa chọn thấp kém. Ở giai đoạn hiện tại, con cháu của các thế gia vẫn tiếp tục dựa vào thế hệ trước để tiến vào quan trường, trong khi đó khoa cử chủ yếu dành cho con cháu nhà nghèo. Những quan viên đi lên từ khoa cử, đa phần đều bị đưa đi công tác xa xôi, ngay cả khi ở lại kinh thành cũng không tiếp cận được với quyền lực thực sự.

Từ khi khoa cử được thực thi đến nay đã hơn mười năm, chỉ có duy nhất một ví dụ thành công là Lê Thành, nhưng mà chính ông ta cũng xuất thân từ một thế gia.

“Phụ thân có thể thành công, với tư cách là trưởng tử của phụ thân, con tin rằng mình cũng có thể làm được.” Lê Thư kiên quyết, không chút do dự trước khó khăn phía trước.

“Con...” Lê Thành dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: “Nếu con có quyết tâm này, thì rất tốt. Nếu đây là lựa chọn của con, phụ thân đương nhiên sẽ ủng hộ. Hy vọng con có thể kiên trì đến cùng.”

“Con sẽ.” Lê Thư nghĩ thầm, tất nhiên ta sẽ kiên trì đến cùng, chẳng phải ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện sao?

Lê Thành đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi qua lại vài bước trong thư phòng, trầm ngâm nói: “Đầu xuân sang năm sẽ là kỳ thi mùa xuân ba năm một lần, con có định trực tiếp tham gia lần này hay sẽ chờ thêm ba năm nữa?”

“Con dự định thử sức trong kỳ thi lần này.”

“Cũng được, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, vào triều làm quan không chỉ có một con đường này để lựa chọn. Quan trọng là sức khỏe, không cần ép mình quá.”

Chế độ khoa cử ở thế giới này khá giống với thế giới trước kia của Lê Thư. Cứ mỗi ba năm sẽ tổ chức một kỳ thi. Vòng đầu tiên diễn ra vào mùa thu tại địa phương, gọi là thi hương, những người vượt qua sẽ được gọi là cử nhân. Vòng thứ hai diễn ra vào mùa xuân năm sau tại kinh thành, gọi là thi hội hay kỳ thi mùa xuân, người vượt qua sẽ được gọi là cống sĩ. Vòng thi thứ ba là thi đình, diễn ra sau thi hội, do hoàng đế đích thân chủ trì, chỉ thi một bài văn sách về thế sự, từ đó chọn ra ba người đứng đầu nhất giáp, gọi là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, và Thám Hoa.

Tuy nhiên, có một điểm khác biệt, ở Đại Chu hiện nay, hầu hết các quan viên đều được tiến cử từ các thế gia quyền quý, chỉ có một số ít là thăng tiến qua con đường khoa cử. Đối với con cháu thế gia, việc được người bề trên tiến cử vào quan trường có lợi hơn nhiều so với việc dự thi khoa cử, chính vì thế Lê Thành mới nói như vậy.

Nguyên chủ ba năm trước đã vượt qua kỳ thi hương, nhưng do sức khỏe yếu nên bỏ lỡ kỳ thi hội năm đó. Tuy nhiên, với tư cách là cử nhân, nguyên chủ có thể trực tiếp tham gia kỳ thi hội vào xuân năm sau. Theo cốt truyện mà hệ thống cung cấp, nguyên chủ đã thành công vượt qua kỳ thi hội lần này và được hoàng đế phong làm Thám Hoa trong kỳ thi đình, giống hệt như con đường mà Lê Thành từng trải qua trong quá khứ.

--------------

*OOC: out of character là hành vi thoát khỏi nhân thiết của nhân vật, nôm na là diễn mà diễn dở, không đúng tính cách nhân vật.

*Chí ái: là tình yêu duy nhất ( tui quên dịch cái này từ đầu cho các bạn)

Phoebe: Mong các tỷ muội ghé qua có thể bình luận, đề cử, đánh giá tác phẩm nha.