Cửa vừa đóng lại, Chu Trạch đã xụ mặt nhưng cậu ta không nói gì, vội vàng rửa mặt rồi về giường.
Phòng của Yến Tầm thật sự rất nhỏ, ngoài một tủ quần áo cũ kỹ, một chiếc giường đơn tầng thì không còn gì khác.
Trên bàn hầu hết là sách, trên đó có dán một thanh đèn mười tệ coi như là đèn bàn, bên dưới ở vị trí trung tâm có đặt một khung ảnh cũ.
Trong khung ảnh là bức ảnh chụp gia đình bốn người của Yến Tầm. Mỗi lần Chu Trạch đến đều phải nhìn, vì Yến Tầm tám tuổi trong ảnh là một thằng nhóc đầu trọc, trên cổ đeo một chiếc ngọc Quan Âm, trắng trẻo sạch sẽ, trông như một chú tiểu nhỏ.
Chú tiểu nhỏ được mẹ nuôi nắm tay nhưng vẫn rụt rè đứng cách một khoảng. Cậu mím môi cười với ống kính, ngay cả lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe môi cũng có chút dè dặt, trông căng thẳng và bối rối.
Còn Lâm Nhiên mười một tuổi, ống quần đã trống không, được bố ôm trong lòng, được bố mẹ yêu thương vây quanh ở vị trí trung tâm.
Dù vậy, Lâm Nhiên vẫn khóc lóc không ngừng. Anh ta nằm sấp trên vai bố, chỉ lộ ra đôi mắt ướt đỏ đầy thù hận.
Từ nhỏ Chu Trạch đã không thích người anh trai tính tình quái gở này của Yến Tầm, nên ánh mắt cậu ấy chỉ lướt qua Lâm Nhiên một giây rồi lại quay về gương mặt của chú tiểu nhỏ.
Sau khi nhìn một lúc, Chu Trạch không nhịn được quay lại, hỏi Yến Tầm: "Yến Tầm, hồi nhỏ cậu thật sự chưa từng làm hòa thượng à?"
"... Chỉ là từng ở trong chùa một thời gian thôi."
Yến Tầm đóng cửa lại.
Cậu vừa tắm xong, bộ đồng phục xanh trắng đã thay bằng một chiếc áo ba lỗ màu đen rộng thùng thình. Giống như trong bức ảnh nhiều năm trước, trên cổ vẫn treo một chiếc ngọc Quan Âm nhỏ.
Giọng Chu Trạch đầy tiếc nuối: "Ồ, tớ cứ tưởng cậu từng làm hòa thượng thật đấy."
"Làm cậu thất vọng rồi."
Yến Tầm nói rồi giơ tay nắm lấy trụ ngắn ở đầu giường, đồng thời cơ bắp trên cánh tay thiếu niên căng lên theo động tác, tạo nên một cảm giác sức mạnh vô hình.
Giây tiếp theo, cậu lặng lẽ trèo lên.
Chu Trạch không lạ gì, buột miệng kêu lên một tiếng "Anh Yến ngầu ghê" rồi tiếp tục đi trải chăn.
Căn phòng này quá nhỏ, ngay cả khi trải chăn ra nằm cũng không rộng rãi lắm.
Nhưng Chu Trạch, người đã quen sống trong biệt thự lớn lại không chê, cậu ấy thành thạo trải xong chăn, tắt đèn rồi nằm xuống.
Trong phòng không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt cũ kỹ kêu rì rì quay, ánh sáng từ biển quảng cáo bên ngoài chiếu qua cửa sổ tạo nên một lớp ánh sáng mỏng manh và kỳ dị trên tường.
Và bóng của cái bụng phệ của Chu Tiểu Béo.
Nằm trên giường trên, Yến Tầm nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được: "Chu Trạch, cậu thật sự nên giảm cân đi."
"..."
Chu Tiểu Béo chột dạ nhưng rất không cam tâm: "Cậu chờ tớ giảm cân xong, chắc chắn sẽ khiến hàng nghìn thiếu nữ mê mệt, nổi tiếng khắp châu Á cũng không phải là không thể."
"Được, tớ sẽ chờ cậu nổi tiếng khắp châu Á." Giọng của Yến Tầm rất hờ hững: "Nhưng bây giờ cậu hãy tập trung vào kỳ thi đại học trước đã."
"Phiền phức quá, sao cậu giống mẹ tớ thế." Chu Trạch lật người, lập tức đổi chủ đề: "Này! Yến Tầm, cậu định thi đại học nào?"
Là người đứng đầu bảng xếp hạng của trường cấp ba số 7 Nam Thành trong nhiều năm liền, chỉ cần Yến Tầm thi bình thường, bất kỳ trường đại học nào trong nước cũng có thể chọn.