Nam Thành, cuối tháng Năm.
Đây là một tòa chung cư cũ có cầu thang bộ đã hơn hai mươi năm tuổi. Đèn trong hành lang tối tăm, chớp tắt liên tục, tay vịn sắt bên dưới đã bong tróc lớp sơn, rỉ sét loang lổ.
Lúc này, tiếng thở hổn hển và đầy phẫn nộ của một chàng trai vang vọng trong hành lang: "Lão già đó... lại tìm thêm một ả tình nhân bên ngoài. Mẹ tôi vì không muốn ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của tớ, còn giả vờ yêu thương với lão già đó..."
Chu Trạch, một chàng trai mập bước lên tầng năm mà cảm giác như sắp tắt thở. Cậu ấy đeo hai chiếc cặp, chân tay loạng choạng, khó khăn lắm mới theo kịp thanh niên đi phía trước.
"Vì vậy, Yến Tầm à, tớ nói với mẹ là trước kỳ thi đại học tớ sẽ không về nhà nữa mà ở nhà cậu học bổ túc..."
"Được thôi."
Giọng Yến Tầm rất bình thản, cậu một tay xách theo túi gạo mười ký, bước đi trông nhẹ nhàng hơn Chu Trạch nhiều.
Vì mẹ cậu không khỏe nên những việc cần dùng sức như thế này đều do Yến Tầm đảm nhận.
Sau một lúc dừng lại, cậu bổ sung thêm: "Cậu ngủ dưới đất, phí chỗ ở mỗi ngày ba mươi, phí bổ túc mỗi ngày hai mươi."
Chu Trạch cường điệu giọng: "Phí bổ túc của người đứng nhất khối... Hừ... Sao lại chỉ có hai mươi một ngày, hay là thêm hai con số không?"
Yến Tầm quay lại liếc nhìn cậu ấy: "Nếu cậu nhiều tiền quá không cần thì có thể quyên góp."
"..."
Hai người vừa nói chuyện vừa bước lên tầng sáu.
Yến Tầm lấy lại chiếc cặp của mình từ lưng Chu Trạch, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cùng lúc đó, người sau đã bắt đầu lớn tiếng gọi: "Mẹ Lâm ơi, con đến rồi đây~"
Mẹ của Yến Tầm họ Lâm, chính xác hơn là mẹ nuôi của Yến Tầm họ Lâm.
Cạch.
Cửa được mở từ bên trong, người phụ nữ nheo mắt nhìn một lúc mới nhận ra Chu Trạch.
"Ôi chao, Tiểu Trạch đến đây sao."
Năm nay mẹ nuôi của Yến Tầm bốn mươi lăm tuổi, bà ta rất gầy, do nhiều năm làm việc cực nhọc nên đã có không ít tóc bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt cũng rất rõ ràng nhưng đường nét khuôn mặt vẫn phảng phất nét thanh tú của thời trẻ.
Chu Trạch cười hì hì nói: "Tất nhiên là vì nhớ dì rồi~"
Mẹ Lâm rất nhiệt tình: "Vào nhanh vào nhanh, đói chưa, dì làm bữa khuya cho các con."
Yến Tầm đã quen với điều này, cậu đặt túi gạo xuống, nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay và nhắc nhở: "Nói nhỏ thôi."
Học sinh lớp mười hai tan học lúc mười giờ tối, bây giờ đã gần mười một giờ.
"Yên tâm."
Chu Trạch nhìn thấy mẹ Lâm vào bếp mới phất tay, không để ý nói: "Yên tâm, tên đó chắc chắn chưa ngủ, anh ta là một con cú đêm mà."
Tên đó là chỉ Lâm Nhiên, anh trai của Yến Tầm, hai mươi mốt tuổi, cũng là con ruột của bố mẹ nuôi.
Yến Tầm suy nghĩ một chút, định gọi Lâm Nhiên ra ăn chút gì đó.
Căn nhà cũ này có ba phòng ngủ, Lâm Nhiên chiếm phòng chính có phòng tắm riêng, mẹ nuôi ở phòng nhỏ hơn một chút, còn Yến Tầm thì ở phòng nhỏ nhất.
Cộc cộc.
Yến Tầm gõ nhẹ hai cái vào cửa phòng chính: "Mẹ đang làm bữa khuya, anh có muốn..."
"Đừng làm phiền tôi, cút đi!"
Một giọng nam thanh niên tức giận vọng ra từ trong phòng.
Chưa dứt lời, trong phòng phát ra một tiếng động mạnh.
Ầm...!
Tiếng đó không giống tiếng vật gì bị rơi mà giống như tiếng người nặng nề ngã xuống đất.
"Tiểu Nhiên...!"
Tiếng hét kinh hoàng này là của mẹ Lâm, người đang chuẩn bị làm bữa khuya trong bếp, nhưng người đầu tiên xông vào phòng lại là Yến Tầm.
Chu Trạch không nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, vì ngay khi Yến Tầm vào, cậu đã lập tức đóng cửa lại.