Vấn Vương Của Anh

Chương 12

Mặc dù, Thịnh Hàm đã dưỡng thương hai ngày ở căn cứ, vết thương ở vai bên phải cũng đã không còn nghiêm trọng, nhưng bác sĩ có nói cô mất máu quá nhiều nên cần phải bồi dưỡng nhiều hơn, tránh vận động mạnh ảnh hưởng đến vết thương, hạn chế đυ.ng chạm đến nước. Hai ngày ở căn cứ loay hoay xử lý công việc nên cô không chỉ lau người sơ qua, tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba cô không tắm.

Sau bữa cơm tối, Thịnh Hàm muốn dùng phòng tắm, hai cô gái kia nhất quyết ngăn cản, chốt chặn trước cửa phòng tắm không cho cô vào, Thịnh Hàm bất lực chỉ đành trở ra phòng khách.

Ban nãy trong lúc ăn, Hiểu Khê đã báo cáo tình hình ở Lệ Hoa Nguyên, chú nhỏ vẫn chưa trở về nhưng công việc ở Trương thị vẫn phải xử lý, vì cô không tắm được nên tập trung xử lý công việc của công ty để quên đi cảm giác nhớt nhát trên người.

“Ting ting”, tiếng chuông cửa vang lên hai lần.

Phòng khách gần cửa chính hơn phòng bếp nên Thịnh Hàm muốn ra mở cửa, lúc cô còn đang nghĩ thì Hiểu Khê từ phòng bếp chạy vọt ra cửa, nhìn qua mắt thần trên cửa, Hiểu Khê hoảng hốt chạy vào.

Giọng có chút ngập ngừng nói: “Triệu…Triệu Tử Sâm đang ở trước cửa!”

Nghiên Dương từ trong bếp, nghe được giọng Hiểu Khê, biết được người ngoài cửa không khỏi bất ngờ, cô hì hụt chạy ra phòng khách.

Nghiên Dương: “Làm sao đây? Chồng cậu…”

Thịnh Hàm thở dài một hơi nhìn băng gạt phía sau lớp áo mỏng có chút nhô lên, nói: “Tớ phải đi rồi?... À, Nghiên Dương ở đây vài ngày nhé, tớ cần cậu điều tra giúp tớ vài người, tớ sẽ nói lại với EN cho cậu nghỉ phép.”

Nghiên Dương gật đầu: “Được.”

Thịnh Hàm đóng máy tính, bỏ đồ đạc của cô vào trong một cái túi, cô đứng lên đưa tay muốn xách theo cái túi nhưng Hiểu Khê nhanh nhẹn, giật lấy cái túi trong tay cô, nói: “Để tớ dìu cậu đến mở cửa.”

Nói rồi, Hiểu Khê đưa tay đỡ Thịnh Hàm từng bước đi đến cửa chính.

Nghiên Dương không tiện ra mặt nên lui trở lại phòng bếp.

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần thứ ba, có vẻ người ngoài cửa rất thiếu kiên nhẫn.

Khi chuông cửa vang lên lần thứ tư, cửa chính được mở ra, bắt gặp ánh mặt lạnh lẽo của Triệu Tử Sâm, Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, hơi thở cũng khó khăn hơn.

Khác với Hiểu Khê, Thịnh Hàm rất bình tĩnh nhìn thẳng vào Triệu Tử Sâm:

“Em về rồi.”

“Tôi đến đón bà xã của tôi được rồi chứ?”

Triệu Tử Sâm không đáp lời Thịnh Hàm, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô, nhưng câu nói lại hướng đến người bên cạnh cô.

Thịnh Hàm chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm chặt vào trong lòng ngực ấm áp.

Triệu Tử Sâm cũng không nói gì thêm, bế Thịnh Hàm rời đi ngay.

Suốt cả chặn đường lái xe, anh không nói gì, cô cũng không biết phải mở lời như thế nào, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của đối phương.

Về đến biệt thự, Triệu Tử Sâm bế Thịnh Hàm đi thẳng lên phòng ngủ lầu một, anh cẩn thận để cô ngồi xuống chiếc nệm mềm mại trên giường rồi chăm chú đưa mắt dò xét khắp người cô.

Ban nãy nhìn thấy cô bị thương, anh vô cùng khó chịu, xa nhau vài ngày mà cô lại bị thương, cô gái này rất giỏi chịu đựng, bị bắt nạt nhưng cũng không biết phản kháng.

Ban đầu anh rất muốn biết cô đã làm gì những ngày vừa qua, nhưng khi nhìn thấy cơ thế nhỏ bé trước mặt lại bị thương thì anh đã không còn muốn quan tâm những chuyện khác.

Thịnh Hàm bị ánh mắt dò xét của anh dán chặt lên người cô rất lâu có chút không quen, cô biết anh đang có nhiều chuyện muốn hỏi, mặc dù cơ thể hiện tại của cô thật sự rã rời nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi anh tra hỏi.

Trong lúc Thịnh Hàm vẫn đang suy nghĩ lời giải thích hợp lý thì giọng nói trầm ấm của Triệu Tử Sâm vang lên: “Bé con, sau này em đừng để bản thân bị nữa được không?”

Anh đặt cô ngồi lên đùi mình, để khuôn mặt nhỏ của cô áp lên bờ vai ấm áp của anh, một tay anh giữ chặt lấy phía sau gáy cô, tay kia ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô. Anh ôm cô càng lúc càng chặt như sợ cô sẽ bỏ đi lần nữa, anh không thích cô bị thương, anh không muốn kiểm soát cô, nhưng anh thật sự rất sợ nếu anh không quản một chút thì một ngày nào đó anh sẽ mất đi cô thật.

Thịnh Hàm được anh ôm vào lòng, ôm chặt đến mức cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của người đàn ông, hơi thở của anh rõ ràng là không ổn định, lực tay đặt lên eo cô càng lúc càng chặt hơn. Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng của cô lại nhói lên, rõ ràng anh có nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng trong ánh mắt của anh lại tràn đầy vẻ bất lực.

Phải qua một lúc, Thịnh Hàm mới từ trong lòng ngực của anh ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt của anh, anh đã gầy hơn nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, râu ria mộc lởm chởm, có thể nhận ra rõ ràng những ngày cô rời đi, anh thật sự không chăm sóc cho bản thân.

Thịnh Hàm đưa hai tay đặt lên khuôn mặt mệt mỏi của anh nói: “Anh cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, có được không?”

Anh chôn mặt vào chiếc cổ lành lạnh của cô, hít hà hương thơm quen thuộc, hai tay vẫn ôm chặt cô không buông.

Thịnh Hàm bị hơi thở nam tính của người đàn ông thổi vào cổ cô có chút ngứa nhưng vẫn yên lặng mặc cho anh ôm.

Đợi hơn ba mươi phút, Thịnh Hàm thấy anh vẫn duy trì tư thế ôm cô nhưng nhịp thở lại rất ổn định, có thể anh đã ngủ rồi. Cô muốn đứng dậy đi tắm, vừa cử động nhẹ đã bị hai tay của anh siết chặt hơn.

“Để anh ôm thêm một chút.”

“Nhưng em muốn đi tắm. Đã ba ngày em không được tắm nên trong người có chút khó chịu.”

Lúc này Triệu Tử Sâm mới ngồi ngay ngắn nhìn cô, hay tai anh vẫn để hờ trên eo cô, anh nhìn lại vết thương trên vai cô hỏi: “Vết thương này có lẽ không được để dính nước.”

Thịnh Hàm cụp mắt xuống không tiếp lời, anh đã nói vậy thì cô cũng sẽ không thể nào đi tắm được, tranh thủ ngày mai đi làm cô sẽ sử dụng nhà tắm của đoàn phim vậy.

“Anh đã xin nghỉ thêm cho em vài hôm. Ngày mai em không cần phải lên Thương Hạ.”

Câu nói của anh như một tia sét đánh tan hy vọng cuối cùng của cô, không còn cách nào khác, cô vẫn cuối đầu không nói gì.

Triệu Tử Sâm nhìn cơ thể nhỏ nhắn đang ôm trong lòng, rõ ràng là rất muốn đi tắm nhưng anh nói không được thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Vẻ mặt uất ức nhưng không phản kháng của cô làm cho tim anh nhũng ra, cô vợ này của anh thật sư rất dễ thương.

“Vậy anh giúp em tắm nhé.”

Thịnh Hàm ngầng đẩu bắt gặp nụ cười có chút gian trá của anh, cô lập tức trả lời: “Em có thể tự đi tắm.”

“Được, vậy anh bế em vào phòng tắm, em tự tắm còn anh đứng bên cạnh giúp em quan sát vết thương.”

“Aaaa…aaa”

Vẻ mặt bất lực rõ ràng là không muốn nhưng cũng không dám phản đối của cô làm cho anh bật cười.

“Không chọc em, đi đi.”

Thịnh Hàm như một phạm nhân được ân xá, cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh rồi đi một mạnh vào phòng tắm.

Triệu Tử Sâm nhìn thấy dáng vẻ của cô không khỏi buồn cười.

Tắm rửa xong, Thịnh Hàm cảm thấy cả người vô cùng thoải mái. Cô mặc bộ đồ ngủ nhẹ nhàng, máy tóc vẫn còn ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm, nhìn xung quanh phòng ngủ không thấy bóng dáng của anh. Thịnh Hàm không nghỉ thêm, cô muốn xem điện thoại một chút trước khi đi ngủ, đưa mắt khắp nói vẫn không thấy điện thoại, cô chợt nhớ điện thoại vẫn nằm trong cái túi xách ở trên xe của Triệu Tử Sâm.

Nghĩ ngợi một chút, Thịnh Hàm ra khỏi phòng ngủ đi xuống hầm lấy túi xách mang lên, lúc đi ngang qua phòng sách, cô thấy phòng sách vẫn sáng đèn có thể anh đang giải quyết công việc.

Người đàn ông này thật sự rất cuồng công việc, sức khỏe như vậy vẫn còn tình thần giải quyết công việc, cô muốn anh nghỉ ngơi tốt hôm nên định tiến tới mở cửa, đột nhiên cánh cửa phòng sách tự động mở ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Anh đã thay một bộ đồ ngủ ở nhà, mái tóc có chút ẩm, râu mộc lỏm chỏm cũng đã biến mất, khuôn mặt của anh đã có sức sống hơn lúc nãy nhưng cả người anh toát ra khí lạnh.

Thịnh Hàm nhìn anh trong bộ dạng tùy ý khi ở nhà có chút không quen, kết hôn đã lâu nhưng bây giờ cô mới nhìn rõ bộ dạng tùy ý khi ở nhà của anh, trong rất lười biến, rất thoải mái.

Nhìn thấy mái tóc của cô vẫn còn ướt, cô lại mang chân trần đi khắp nhà, Triệu Tử Sâm có chút chau mày, cuối người bế bổng cô vao lòng.

“Sau này không được để chân trần đi khắp nhà nữa nhé.”

Thịnh Hàm cuối đầu ừ một tiếng.

Nói xong, anh bế cô về phòng ngủ chính, sau khi đặt cô ngồi xuống mép giường, một chân anh khụy xuống, tay nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi của chân còn lại. Anh cẩn thận nhẹ nhàng lau sạch những hạt bụi li ti bám trên chân cô.

Thịnh Hàm cụp mắt nhìn theo động tác của anh, trong lòng có chút nhũng ra, chàng trai này rất dịu dàng. Cô đưa hai tay áp lên khuôn mặt đẹp trai của anh, buộc anh phải ngẩng đầu nhìn cô.

“Em chưa từng yêu đương, nên em không biết cách thể hiện tình yêu như thế nào. Nếu chúng ta đã là vợ chồng, anh có thể hỏi em bất cứ điều gì, em tuyệt đối sẽ không che dấu anh.”

“Chuyện hôm nay, em thật sự xin lỗi. Anh đừng giận em...”

Không để cô nói tiếp, anh trực tiếp đặt lên môi cô một nụ hôn, môi lưỡi quấn quýt rất lâu, càng lúc càng mãnh liệt, đến lúc môi cô bị rách một chút, anh mới chịu buông cô ra. Trán anh ap lên trán cô, ánh mặt cuối xuống nhìn khuôn mặt đỏ ửng, cặp mặt ngập nước, đôi môi đỏ mọng đã xưng lên của cô, anh cong môi cười khẽ.

“Anh không nỡ giận em. Anh sợ em lại rời đi.”

Thịnh Hàm vòng tay qua eo anh, lắc đầu nói: “Em chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ anh.”

“Vậy ngày mai đến văn phòng cùng anh nhé.”

“Aaaaa…không ổn lắm. Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để công khai.”

“Em bị thương, để em ở nhà anh không yên tâm, ít nhất đến khi vết thương khỏi, không được rời khỏi anh nữa bước.”

“Nhưng em vẫn phải đi làm?”

“Vậy anh đến Thương Hạ cùng em, như vậy anh có thể chăm sóc em.”

“Em…em…em có thể từ chối không?”

“Rời xa anh một chút là em lại bị thương. Em có biết anh đau lòng như thế nào không? Hả?”

Thịnh Hàm cụp mắt, cô không thể hứa với anh sau này sẽ không để bị thương nhưng cô có thể khống chế mức độ nặng nhẹ.

Triệu Tử Sâm nhìn cô, hồi lâu vẫn không thấy cô nói gì.

Cuối cùng, anh thở dài một hơi, dung túng cho cô.

“Được rồi, anh không ép em. Ngày mai anh sẽ để trợ lý Kỳ đi theo em, không được từ chối nhé?”

“Vâng ạ.”

Thịnh Hàm đáp nhẹ một tiếng.

Dù sao người đi theo là Trợ lý Kỳ Hạo vẫn còn đỡ hơn cảnh tượng trực tiếp anh đến đoàn phim với cô.