Nếu nói đến việc biết cô khi nào thì phải quay lại lúc mà mẹ anh còn sống, bà đã kể cho anh và Tam muội nghe về Hằng Nga bôn nguyệt cố sự từ khi anh còn nhỏ.
Anh thật sự rất thích câu chuyện đó, đến mức cứ mỗi đêm rằm 15 tháng 8, anh cũng đều nhõng nhẽo đòi mẹ kể cho bằng được, dù cho nghe trăm lần nữa, anh cũng đều không bao giờ ngán câu chuyện về cô.
Anh bật cười, không ngờ ngay từ nhỏ, cô đối với anh đã là một loại tín ngưỡng sùng bái gì đó, lại không ngờ rằng câu nói lúc nhỏ của anh lại trở thành chấp niệm sâu sắc nhất trong lòng anh.
"Mẹ, Hằng Nga Tiên Tử chắc cô đơn lắm đúng không?" vẻ mặt anh buồn bã, tiếc nuối cho Hằng Nga khi cô phải một mình ở trên cung trăng lạnh lẽo đó.
Cả Dương Thiên Hữu và Dao Cơ đều mỉm cười hỏi: "Con có muốn bay lên đó và ở cùng với nàng không?"
Đương nhiên là câu nói đùa, vậy mà câu trả lời sắp tới của anh, lại khiến cha mẹ anh đều ngạc nhiên và thích thú
Anh đã nói: "Nếu con là Hậu Nghệ, con sẽ không để cho Hằng Nga phải một mình cô đơn ở đó. Là lỗi của Hậu Nghệ khi mà đã không giữ kín bí mật đó, lại cất giữ thần dược không kĩ càng, để cho Bành Mông có cơ hội cướp lấy, nếu không phải nhờ Hằng Nga lo lắng hắn ta sẽ làm ra những chuyện xấu xa cho dân chúng nếu thành tiên thì nàng đã không uống viên thần dược đó. Tất cả là lỗi của Hậu Nghệ" Với chất giọng non nớt còn chưa trưởng thành, anh bộc lộ những suy nghĩ đơn thuần trẻ con nhưng không kém phần trưởng thành của mình.
"Hậu Nghệ chỉ là một người phàm, làm sao có thể ở cùng với Hằng Nga đã thành tiên được?" Họ tò mò hỏi người con trai bé nhỏ của mình.
"Con sẽ sắp xếp mọi thứ ở bộ tộc thật tốt, sau đó sẽ tự gϊếŧ chết chính mình, để linh hồn con có thể lên đến mặt trăng và ở bên nàng mãi mãi, để nàng không bao giờ phải chịu cảnh cô đơn lẻ loi một mình nữa" Anh kiên định nói mà không ngờ đến cha mẹ anh há hốc mồm nhìn anh, như thể anh là người điên.
"Nhị lang!! Con nói bậy bạ gì đó!" Bà hoảng hốt, lớn tiếng la mắng anh.
"Mẹ, con không nói bậy, không phải Hậu Nghệ rất yêu thương Hằng Nga sao, cuối cùng vẫn là không dám làm gì hết, chỉ trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ thế xảy ra, nếu con là Hậu Nghệ, con nhất định sẽ làm như vậy" Anh bình tĩnh nói và sau đó bị cả 2 người khiển trách và thuyết giảng một tràng dài về việc không nên tự cắt đứt mạng sống mình như thế...
Anh thở dài, từ hồi nhỏ mà đã như vậy rồi... Thảo nào khiến cha mẹ không thể yên tâm.
Anh rơi vào trầm tư, lại nhớ đến lần đó...
Lần thứ nhất, đó là khi anh mới theo học Đạo Giáo, bái Ngọc Đỉnh Chân Nhân làm thầy, lần đó học phép Đằng Vân, sư phụ của anh thật sự hậu đậu, hướng dẫn anh bay lên nhưng lại quên mất dạy anh cách hạ xuống!
Trên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh và không gian yên tĩnh vô tận, Dương Tiễn cảm thấy bản thân mình như một chú chim, lần lượt băng qua những đám mây và sương mù, bay lượn tự do trên bầu trời đêm.
Khi bay, anh nhìn thấy một mặt trăng khổng lồ phía trên những đám mây. Anh không khỏi nhìn nó với vẻ thích thú và bất giác bay về phía mặt trăng ấy.
Trăng càng lúc càng lớn, xa xa, một thân ảnh uyển chuyển một mình nhảy múa dưới ánh trăng dần dần hiện rõ.
Dương Tiễn ngày càng đến gần mặt trăng, và dần dần nhìn rõ bóng người đang nhảy múa một mình không phải ở giữa mặt trăng mà là ở trên đám mây bồng bềnh bên ngoài, và mặt trăng dường như lúc này chỉ đóng vai trò làm nền cho cô gái ấy. Tư thế khiêu vũ của cô thanh tao và tao nhã, với hai dải lụa trắng nâng lên và hạ xuống, vẽ ra những vòng cung duyên dáng, mỗi một động tác như lại phảng phất muôn ngàn cảm xúc khác nhau, tựa như oán giận, ngưỡng mộ, khóc lóc, phàn nàn,... cảm động vô cùng.
Dương Tiễn bất giác dừng lại, mơ màng nhìn cô. Anh choáng váng trước vẻ đẹp siêu phàm của cô gái trước mặt.
Và đó là khoảnh khắc mà anh đã gặp được tình yêu của đời mình - bóng dáng xinh đẹp tựa thiên tiên ấy, cô nhảy rất đẹp, nhưng lại mang nét ưu thương và hoài niệm, từ trong điệu nhảy của cô, anh như nhớ lại hình ảnh người mẹ yêu thương của anh đã anh dũng chiến đấu vì gia đình mình như thế nào, cũng như đại ca anh đã hy sinh để bảo vệ anh ra sao,... tất cả đều được tua lại trong đầu anh, thật đau đớn làm sao...
Bất tri bất giác, không thể kiềm chế được nỗi xúc động trào dâng trong lòng, nỗi đau hóa thành giọt lệ tràn ra khóe mi, sau đó rơi xuống, lại cùng lúc một giọt nước mắt cũng rơi từ đôi mắt cô, lúc này anh chợt nhận ra, cả cô và anh đều khóc...
Hằng Nga cuối cùng cũng cảm thấy rằng có ai đó bên cạnh mình, bỏ đi vẻ mặt buồn bã và thay thế vào đó bằng sự cao quý và xa cách thường ngày. Dương Tiễn một lần nữa vô cùng sốc trước vẻ đẹp quý phái và kiêu sa của người con gái trước mắt. Anh ta không phản ứng trong một lúc và vẫn nhìn vào tiên tử một cách mơ màng.
Hằng Nga lạnh lùng nhìn Dương Tiễn, khi đó anh mới giật mình, vội cụp mắt xuống, có chút xấu hổ.
"Ngươi là ai?" Hằng Nga đang chờ đợi câu trả lời của Dương Tiễn, nhưng khi thấy anh vẫn im lặng, cô không hỏi nữa.
"Ngươi có thể hiểu được điệu múa của ta không?"
Dương Tiễn lúc này mới mở miệng nói: "Tuy ta không thể nói rõ vũ điệu tiên nữ có ý nghĩa gì, nhưng ta có thể cảm nhận được nỗi đau chia ly và khao khát của Tiên Nữ."
Cô khẽ thở dài. Anh nghe cô nói rằng "Ngàn năm qua, người hiểu được điệu múa của ta có rất nhiều, nhưng có thể cùng ta rơi nước mắt, ngươi là người đầu tiên"
Cô sau đó lại hỏi, "Ngươi đang làm gì ở đây?"
"Ta mới học được phép thuật Đằng vân nên đã lạc đường và xúc phạm tiên tử. Xin tiên tử đừng trách ta, vậy ta xin phép rời đi." Cũng vì sau đó xấu hổ mà anh đã tạm biệt cô vội vàng mà quên mất bản thân chưa được dạy cách tiếp đất! Và cô cũng đã cứu mạng anh như thế, dùng tấm lụa quấn quanh eo anh và kéo lên, lựa kéo khá mạnh nên khiến cho anh tiếp xúc rất gần với tiên tử, nhờ đó mà anh ngửi được hương thơm mát lạnh từ cô.
Có lẽ từ lúc ấy, trái tim phủ đầy băng giá của anh đã rung động vì cô rồi.
"Ngươi mới học cách bay lên, còn chưa có học cách đáp xuống mặt đất."
Hằng Nga khẽ cười: "Ngươi vậy mà cũng dám bay lên trời trước khi biết cách tiếp đất? Cũng quá liều lĩnh rồi."
Dương Tiễn cúi đầu xấu hổ. Hằng Nga lại mỉm cười:
"Nhắm mắt lại và tưởng tượng cơ thể ngươi nhẹ như lông hồng."
Dương Tiễn nhắm mắt lại và cảm nhận. Bỗng một cơn gió nhẹ thổi từ trên cao xuống, thân hình của anh từ từ hạ xuống.
Hằng Nga bay vòng quanh anh để bảo vệ anh. "Mở mắt ra."
Dương Tiễn mở mắt ra, thấy mình đang chậm rãi đáp xuống. Anh sau đó hưng phấn nhìn nàng tiên.
"Nếu ngươi muốn đi nhanh hơn, hãy tưởng tượng mình là một mũi tên vừa rời khỏi dây cung" Cô nhẹ nhàng hướng dẫn.
Dương Tiễn gật đầu.
"Thử xem."
Dương Tiễn lắc đầu.
"Tại sao?"
Dương Tiễn do dự một chút, đỏ mặt nói dối: "Ta... đợi ta sau khi trở về, sau đó sẽ chậm rãi tập luyện phương pháp đó"
Anh nhờ cô chỉ dạy cách tiếp đất, nhưng lại không muốn cô đưa mình về, sợ sẽ liên lụy đến cô, và cũng muốn được ở bên cô lâu hơn...anh sợ cô sẽ hỏi điều gì đó nhưng cô lại không hỏi thêm câu nào, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi đưa vải lụa trắng mềm mại, dặn dò rằng nó sẽ bảo vệ cho anh.
"Ta không thể đưa ngươi xuống nữa, nếu lại gặp nguy hiểm, nó có thể giúp ngươi hạ cánh an toàn"
Dương Tiễn ngập ngừng cầm lấy tấm lụa trắng: "Vậy.. ... Làm sao ta có thể trả lại nó cho tiên nữ?"
"Không cần. Khi nó đến thế giới phàm trần, nó sẽ trở thành một mảnh lụa trắng bình thường." Giọng điệu của vị Tiên Tử này luôn mang theo một nỗi buồn gì đó mà anh không thể hiểu được, nhưng sâu trong thâm tâm, anh chỉ muốn là người xóa đi sự ưu thương đó của cô...
Chỉ là....
"Tiên Tử không sợ ta là người xấu sao?"
"Người có thể khóc cùng Hằng Nga, sao có thể là kẻ xấu được" Cô chỉ nhẹ nhàng đáp và bay đi, cô lúc đó không hề biết, rằng cô chỉ trao đi một tấm vải nhưng lại lấy đi cả trái tim anh...
"Hằng Nga? Nàng ấy quả thực là Hằng Nga."
Dương Tiễn nhìn Hằng Nga bay trở lại một lúc lâu, sau đó nhìn xuống tấm bạch linh trong tay và tự nói: "Đúng vậy, tất nhiên cô ấy phải là Hằng Nga rồi." Trên đời này, làm gì còn người phụ nữ nào có thể xinh đẹp đến như vậy, chính mẹ anh cũng nói, Hằng Nga đích thị là người xinh đẹp nhất trong Tam Giới, nếu không phải là cô, thì anh thật sự không nghĩ ra được ai khác..
Anh nhìn nó một cách mơ hồ. Sau khi đã nhìn thấy bóng dáng Hằng Nga biến mất hoàn toàn, anh mới quay người và bay về phía hang động như một mũi tên vừa được rời khỏi dây cung. Đông sang xuân tới thu về, thời gian thấm thoát trôi qua, cây cối trên núi Côn Lôn trải qua mấy lần khô héo, pháp lực của Dương Tiễn cũng dần dần tăng lên.
Kể từ đêm đó, ngày nào, bất cứ khi nào luyện võ nghệ xong, anh cũng đều vọng nguyệt, và lúc nào trên tay anh cũng đều đang vuốt ve dải ruy băng lụa trắng mà Hằng Nga tặng cho anh. Anh sẽ đem tấm vải lên mặt mình mà ngửi, như muốn hít lấy hương thơm thanh nhã đó. Vậy mà chỉ vì một phút nông nỗi, không kìm lòng được mà bay lên cung trăng chỉ để ngắm nhìn cô lần nữa, xui xẻo là anh khi đó còn quá yếu, ẩn nấp làm sao mà bị cô phát hiện ra, túng quẫn không biết phải giải thích thế nào...Anh sực nhớ đến thứ đang nằm trong tay áo mình, nhưng nó....anh buồn bã nghĩ.
Tuy cực kỳ không muốn, nhưng tấm bạch linh trong tay anh lại là con đường cứu nguy anh lúc này...một cách miễn cưỡng, anh đã trao trả nó lại cho chủ nhân, chỉ là...nghĩ là một đằng và khi làm thì lại là chuyện khác, anh không đành lòng nhìn nó rời xa anh như vây, và trong vô thức khi cô đến gần và cầm lấy tấm bạch linh đó, anh đã níu lại, không muốn buông tay khiến cô phải kinh ngạc mà nhìn anh và chính đôi mắt ngỡ ngàng đẹp đẽ ấy đã thực sự khiến anh bừng tỉnh mà vội buông ra, một luồng nhiệt nóng hổi dâng lên và anh cảm thấy vô cùng xấu hổ trước thái độ của bản thân....
Thực lòng mà nói, tới tận bây giờ anh vẫn vô cùng hối hận vì hành vi lúc đó, nếu anh còn giữ tấm bạch linh đó, ít nhất, anh cũng sẽ không dễ dàng kết hôn với Thốn Tâm như vậy....
Thốn Tâm.... Anh đau đầu nghĩ, lần đầu gặp mặt lại có chút kỳ quái, tới giờ anh vẫn không hiểu tại sao muội ấy có thể hỏi một câu đại loại như...
"Mẹ ngươi có đẹp hơn ta không?" Khiến anh không khỏi có chút ác cảm với người mà đi so sánh mẹ mình như thế dù rằng ngay từ đầu là do anh nhầm lẫn bóng lưng muội ấy với mẹ mình và đã lỡ thốt lên tiếng "Mẹ"
Nhưng không thể phủ nhận, muội ấy là một cô nàng rồng cá tính mạnh mẽ, tuy bướng bỉnh nhưng khi yêu lại quá đỗi chân thành, vì anh mà phạm thiên quy, vì anh mà không nhà để về... Nhưng điều đó không thể là lý do để anh chấp nhận 1 cuộc hôn nhân chỉ để báo đáp Tam công chúa, như vậy là anh đang xúc phạm đến tình cảm của người ấy dành cho anh, cũng như lừa dối luôn cả trái tim mình. Hơn ai hết, anh đã luôn biết, từ tận sâu thẳm trong lòng, người mà anh muốn cưới làm vợ, là thê tử duy nhất trong cuộc đời của anh, đó đã luôn là Hằng Nga...nhưng vì khi đó, danh phận anh có chút "đặc biệt" - là phạm nhân bị truy nã của triều đình, nên anh không dám thổ lộ phần tình cảm này, chỉ có thể cưỡng ép đè nén không nhìn thấy chúng, cố gắng ngó lơ sự rộn ràng trong l*иg ngực mỗi khi thấy cô. Nhưng càng ép buộc bản thân bao nhiêu thì nỗi nhớ nhung da diết với cô càng không thể khống chế.
Lúc đồng ý thành hôn với người đó, anh đã cố hết sức để dằn xuống tâm ý thật của bản thân, cố để làm một người chồng thật tốt, dù sao thì đối với một người đã mất gia đình từ lúc nhỏ, thì khi không thể có được thứ tốt nhất, anh cũng có thể chấp nhận điều tốt thứ hai, anh chỉ muốn một cuộc sống yên bình với người đó, anh thật sự đã quá mệt mỏi. Nhưng đó lại là những chuỗi ngày đau khổ dài vô tận... Anh vẫn nhớ rõ trước đêm tân hôn, anh đã vuốt ve cẩn thận hộp bánh trung thu của cô như thế nào, và khi mở ra, nhìn thấy dòng chữ "Vĩnh kết đồng tâm", trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, anh nghẹn ngào, không thốt nên lời, cảm thấy đau đớn đến tận cùng, có lẽ... đây là cái kết tốt nhất cho cả hai, cô sẽ không vì anh mà bị liên lụy nữa, còn về phần anh... coi như phần tình cảm này từ đây sẽ mãi chôn vùi vào tận sâu trong lòng, anh hi vọng thời gian sẽ sớm làm phai mờ tất cả...
Vì quá buồn bã và thất vọng, anh biết cô không có ý gì với mình, chỉ là anh đang tự mình đa tình, thoắt một cái, anh đã xuất hiện bên bờ sông, ngắm vầng trăng treo trên cao, chỉ lần này nữa thôi, anh tự nhủ, cũng vì vậy mà anh với Thốn tâm đã cãi nhau 1 trận, lúc này anh mới thật sự quyết tâm từ bỏ, không muốn càng làm cho mọi chuyện thêm rắc rối...
Thế mà đêm tân hôn người đó lại khóc lóc và trách móc anh, anh vẫn còn nhớ rõ những lời người ấy đã nói.
"Chúng ta ai cũng đều khuyên huynh ở lại vì Nhược thủy, huynh nhất quyết không ở lại chỉ tìm đến cái chết, nhưng sao Hằng Nga vừa nói huynh lại về đây ngay?"
Lúc đó, anh choáng váng, cảm thấy nếu còn nói ra sẽ chỉ là những lời bào chữa sáo rỗng, anh chỉ còn cách đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng, cũng coi như ngầm đồng ý với những gì Tam công chúa nói, tại sao cổ không hiểu rằng anh không muốn đối diện với sự thật đó, tại sao nhất thiết phải đào bới nó lên? Điều buồn cười là muội ấy biết người trong lòng anh là ai, nhưng không phải vẫn nhất quyết muốn thành hôn với anh đó sao? Tình cảm thầm kín này... muội ấy không thể để nó lặng yên trong một góc trái tim anh được sao?
Rõ ràng anh đã nói từ bỏ, nhưng không phải một sớm một chiều là có thể làm được...
Cứ như vậy, như một điềm báo xấu, trong suốt 1000 năm hôn nhân, nó đã mang lại cho cả 2 người sự đau khổ và dằn vặt, đã bao lần anh không về nhà vì chán nản sự ngột ngạt mà người ấy gây ra cho anh, cứ về nhà là lại thấy khung cảnh hoang vắng, đồ đạc bị đập phá, khuôn mặt người vợ lẽ ra phải vui tươi hiền dịu lại thay bằng sự tức giận, la mắng, ghen tuông... nhiều lần anh cố tìm cách làm muội ấy vui, chỉ mong có thể được 1 phút giây bình yên, nhưng rồi mọi thứ vẫn không thay đổi, mà lại càng nặng nề hơn, đỉnh điểm chính là việc muội ấy là người đã đề nghị nhận nuôi con của Hồ muội nhưng cũng chính Thốn tâm đã vứt bỏ đứa trẻ tội nghiệp ấy đi, nếu không nhờ bà ngoại của đứa trẻ mang đi, tính mạng của 1 đứa bé con có thể sẽ gặp nguy hiểm, tại sao cổ có thể độc ác như vậy?
Đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vô tội! và đó còn là đứa con gái do sư muội của anh sinh ra, trong khoảnh khắc nghe người đó đã vứt đứa bé ấy, cơn giận dữ bao năm bùng phát, ngay lập tức, một bàn tay bóp chặt lấy cổ Thốn Tâm, ánh mắt anh lúc đó như tóe lửa, chỉ hận không thể gϊếŧ chết cô ngay để đền tội với Hồ Muội, nhưng lý trí đã nhanh chóng ngăn anh lại, liên tục thuyết phục anh phải buông tay, người con gái đó dù có tàn nhẫn thế nào cũng chính là ân nhân cứu mạng của anh!
Thấy Thốn Tâm dù bị bóp cổ chặt đến mức tái xanh, vẫn quyết không thấy hối lỗi với hành động của mình, trong lòng anh nguội lạnh, không phải anh chưa từng nghĩ qua sẽ thử yêu Thốn Tâm, anh đã rất rất cố gắng quên đi cô và tiếp nhận muội ấy, nhưng rốt cuộc... anh vẫn không thể làm được, không chỉ vì tính cách 2 người quá trái ngược nhau, mà còn vì trái tim anh đã đầy rồi, không thể dung nạp thêm người nào khác, cộng thêm chuyện hôm nay, anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân này với người đó, cảm thấy giữa cả hai không còn cách nào có thể cứu vãn. Anh không muốn ở chung với một người con gái tàn độc như vậy, điều đó làm anh vô cùng khϊếp sợ.
Quãng thời gian sống chung với nhau, dù anh đã không còn ngắm trăng nữa, nhưng Thốn Tâm vẫn nghi ngờ anh, sự ghen ghét mù quáng, ích kỷ chỉ muốn anh luôn ở bên muội ấy đến mức đuổi hết tất cả những người anh vô cùng trân trọng đi: Mai Sơn Huynh đệ, Sư phụ, thậm chí cả người em gái mà anh yêu thương - người thân duy nhất còn lại của anh, cũng bị muội ấy nói bóng gió đuổi đi, tuy rất buồn bã, nhưng nếu đây là điều người đó muốn, anh cũng có thể cố gắng nhường nhịn, từ tính cách xấu tính, nghi kỵ cùng cố tình gây sự, anh cũng đều có thể chiều theo, coi như bù đắp việc anh không thể cho muội ấy tình yêu mà muội ấy muốn,... Chỉ là, sự việc ngày càng quá đáng, anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh muốn thoát ra khỏi hôn nhân này, ít nhất...đây là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai người.