Không Gian Chục Tỷ: Đại Lão Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70 Thành Đoàn Sủng

Chương 26

An Hồng Đậu dứt khoát mở mắt không ngủ nữa.

Quay đầu lại, cô thấy Thẩm Tương Tri đang nhìn mình, ánh mắt không hề nhúc nhích.

"Cái đó... Tôi nói với cô là không can thiệp vào cuộc sống của nhau, không phải vì cô béo." Nếu anh thực sự thích người gầy thì cũng không phải không có người theo đuổi anh.

Thẩm Tương Tri bĩu môi, hình như không thể nói như vậy.

Anh không thích người gầy nhưng cũng không thích người béo!

Sống ngần ấy năm, anh chưa từng nghĩ mình thích kiểu con gái nào, trước đây chỉ nghĩ không thích người khác xen vào cuộc sống của mình, không thích người khác động vào đồ của mình, vì sẽ khiến anh khó chịu, không thể bình tĩnh.

Mà bây giờ, anh vẫn không nghĩ đến việc để ai đó bước vào cuộc sống của mình nhưng bây giờ dường như không thể không nghĩ đến.

Thẩm Tương Tri cũng không biết nên nói như thế nào, trong lòng vô cớ có chút bực bội, dứt khoát nói: "Cho dù cô giảm cân thành công, tôi cũng sẽ không thích cô."

Nói xong, anh lại cảm thấy như vậy có hơi quá đáng, hối hận muốn rút lại những lời này, dường như lại cho đối phương hy vọng.

Thẩm Tương Tri dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.

An Hồng Đậu há hốc miệng.

Cô đã nghe thấy gì vậy?

Không phải Thẩm Tương Tri cho rằng cô giảm cân là vì anh chứ?

Thật là hiểu lầm lớn, cô chỉ muốn trở thành một người bình thường, có một cơ thể bình thường.

Nhìn vào thân hình béo ú của mình, nhiều thịt không chỉ bất tiện khi đi lại mà còn gây ra nhiều gánh nặng và bệnh tật cho cơ thể.

Vì vậy, cô hoàn toàn là vì sức khỏe và nhan sắc của chính mình.

An Hồng Đậu cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng chuyện này với anh, tránh để anh hiểu lầm trong lòng.

Hai người đã đăng ký kết hôn, cho dù là để đối phó với người khác thì chắc chắn cũng phải sống chung một thời gian, nếu trong lòng anh cho rằng mình để ý đến anh thì chắc chắn cũng không có lợi cho việc chung sống sau này.

Nhưng cô còn chưa kịp giải thích thì dường như Thẩm Tương Tri đã ngủ rồi.

An Hồng Đậu cũng đành phải từ bỏ việc giải thích.

Tiếng ngáy của An Hồng Binh vẫn rất lớn, cô bất lực thở dài, lấy từ trong không gian ra hai nút bịt tai, trực tiếp nhét vào tai, lúc này mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Phòng bệnh tuy là phòng đôi nhưng chỉ có một bệnh nhân là Thẩm Tương Tri, một giường bệnh khác để trống.

An Hồng Binh vốn định để An Hồng Đậu lên giường ngủ nhưng An Hồng Đậu đã ngủ trên ghế rồi, hắn sợ làm phiền đến giấc ngủ của An Hồng Đậu nên đành phải chiếm giường.

Em gái mình có tật rời giường, đây là điều mà mọi người trong nhà đều biết.

Hắn muốn đợi đến khi em gái tỉnh dậy vào ban đêm rồi đổi chỗ ngủ với cô, không ngờ rằng, một giấc ngủ này, đến tận sáng.

Sáng sớm, khi cô tỉnh dậy, An Hồng Binh đã đi lấy cơm về.

Trên người An Hồng Binh cũng không mang theo nhiều tiền và phiếu, về mặt ăn uống chỉ có thể tạm bợ, vì vậy bữa sáng hôm nay cũng không có gì khác biệt so với bữa tối hôm qua.

Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là Thẩm Tương Tri được thêm một quả trứng.

"Em gái, em rể còn phải ở đây thêm hai ngày nữa, hai ngày này em ở lại đây chăm sóc cậu ấy nhé, lát nữa ăn cơm xong anh sẽ về nhà, đợi đến khi có thể xuất viện thì anh và anh hai sẽ đến đón hai người." An Hồng Binh vừa nói vừa nháy mắt với An Hồng Đậu, ám chỉ cô, tranh thủ hai ngày này, bồi đắp tình cảm với thanh niên Thẩm.