Ta Cải Nam Trang, Không May Bị Thái Tử Lang Sói Phát Hiện

Chương 2: Hào quang càng thịnh, bóng tối càng sâu

Hai mắt Phó Quy Đề mở to, như thể không hiểu hắn đang nói gì.

Tiểu thái giám còn tưởng nàng vui mừng đến mức nói không nên lời, mới cười nói: "Đây quả là một vinh sủng rất lớn."

Phó Quy Đề nghe mà chẳng khác nào sét đánh ngang tai, tâm can như bị ai cào xé.

Cùng, cùng Bùi Cảnh ngâm suối nước nóng sao?

Trong sự kinh hãi, Phó Quy Đề còn cảm thấy lạ, vì sao chỉ mời một mình nàng thôi vậy?

Hình như nàng với Thái tử chỉ gặp nhau có vài lần ở Thượng Thư phòng thôi mà, chẳng lẽ vì nàng nổi bật giữa một đám thế tử, ngay cả tiếng Nam Lăng còn không nói rõ nên khiến Bùi Cảnh chú ý đến sao?

Phó Quy Đề thầm mắng bản thân sao sơ suất quá, sớm biết thế này đã để cho Bùi Cảnh đánh nàng một trận rồi, với cũng đỡ rơi vào tình cảnh này nữa.

Bùi Cảnh không nghe thâý gì nên khẽ liếc mắt nhìn qua.

Tầm mắt hai người vô tình chạm nhau giữa không trung, đôi mắt đen lạnh nhạt của hắn như một mũi nhọn xuyên qua, khiến da đầu Phó Quy Đề đơ cứng, nàng nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.

Cố gắng kìm cảm xúc lại, Phó Quy Đề đi tới trước mặt Bùi Cảnh hành lễ, trong quãng đường ngắn ngủi chỉ vài bước chân thôi mà nàng đã nghĩ cả trăm ngàn lý do để từ chối rồi.

Nhất quyết không thể để cho Bùi Cảnh phát hiện nàng là nữ nhi được, nếu không họa lớn diệt tộc sẽ ập đến mà đỡ không kịp mất.

Trong lòng nàng đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh.

Bùi Cảnh khẽ quét mắt nhìn nàng một cái rồi nói: "Đến rồi à."

Hắn không để nàng có cơ hội nói tiếng nào, vừa quay đầu đã ra lệnh: "Thay y phục cho Thế tử đi."

"Khoan đã!" Phó Quy Đề sợ hãi lùi lại mấy bước, một tay ấn lên ngực, một tay xua tiểu thái giám định tiến lên.

Đến khi phát hiện phản ứng của mình có hơi quá, nàng lập tức im bặt, tay lặng lẽ buông thõng xuống hai bên tay áo.

Ánh mắt Bùi Cảnh âm u, chăm chú nhìn nàng, trong mắt toát ra sự thanh lãnh.

Phó Quy Đề vội vàng quỳ xuống, khẩn trương nói: "Thần, thần sợ nước ạ."

Nàng nghe thấy giọng của mình cứng nhắc, lập tức thấp giọng giải thích thêm: "Lúc nhỏ thần từng bị rơi xuống nước, nên từ đó về sau rất sợ nước, e rằng đã phụ ý tốt của điện hạ rồi ạ, xin điện hạ thứ tội."

Bùi Cảnh hờ hững "Ồ" một tiếng rồi nói: "Thì ra là vậy."

Phó Quy Đề không biết hắn có tin không, tim cứ đập thình thịch liên hồi

Mắt Bùi Cảnh hơi trầm xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó vậy.

Không khí lâm vào một loại yên tĩnh đáng sợ, Phó Quy Đề thậm chí còn nghe rõ cả tiếng hít thở nặng nề của mình, bên cạnh đó mùi đàn hương như có như không trên người Bùi Cảnh toả ra nữa.

Nàng len lén nhìn hắn, mặt Bùi Cảnh không chút thay đổi nào nhìn mặt hồ phía trước, dáng vẻ tôn quý mà lạnh lùng.

Ngồi ở vị trí cao một thời gian dài, trong tay lại nắm đại quyền khiến quanh thân hắn vô thức tỏa ra một áp lực khiến người khác đến cả thở cũng khó, nên nàng cũng không dám nhìn kỹ khuôn mặt tuấn mỹ bức người đó của hắn.

Một người nếu có quá nhiều hào quang bên ngoài, mọi người thường rất dễ dàng bỏ qua cái bóng u tối dưới ánh hào quang ấy.

Mà hào quang càng thịnh thì bóng tối càng sâu.

Ví như Bùi Cảnh, người mà trong thiên hạ chỉ biết hắn công lao hiển hách, tài trí hơn người, nhưng chỉ có những người ở gần hắn mới biết hắn là một người chuyên quyền độc đoán, không chấp nhận được người khác nói từ "không".

Sự ung dung bình tĩnh trên mặt Phó Quy Đề gần như đều sụp đổ, trong lòng sợ hãi luống cuống, sợ hắn sẽ ép buộc nàng xuống nước.

Ngày đông rét lạnh, nhưng trên tóc mai của Phó Quy Đề đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, khiến gió thổi qua lạnh buốt thấu tim.

Nàng thấp thỏm chờ đợi phán quyết của Bùi Cảnh, ánh mắt dò xét của hắn từ trên đỉnh đầu nàng quét xuống, như muốn lột trần toàn thân nàng ra vậy.

Ngay lúc ấy, trong đầu Phó Quy Đề đã dâng lên một ý nghĩ, chẳng lẽ nàng đã bị phát hiện rồi sao?

Không đợi nàng suy nghĩ quá nhiều, Bùi Cảnh rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.

"Nếu đã vậy thì Phó thế tử cứ cùng ta đi dạo một lát, sẵn tiện kiểm tra bài vở gần đây của ngươi luôn nhé."

Nghe thấy hắn nói mình không cần phải xuống nước nữa, trước tiên là Phó Quy Đề không dám tin, sau đó lại như người được ban ơn, trái tim đang bồn chồn cũng thả lỏng hẳn, sự căng thẳng toàn thân cũng được giảm bớt, hơi thở cũng trở nên thông thuận hơn: "Vâng, thưa điện hạ."