“Bệ hạ, ngài thật sự thích thuộc hạ sao……”
“Bệ hạ, thuộc hạ nguyện dành cả cuộc đời này làm váy hạ chi thần của ngài…”
“Bệ hạ, ngài cũng biết, mỗi lần bị ngài đυ.ng vào, vi thần đều thấy vô cùng ghê tởm……”
“Nữ tử làm vua, vốn không hợp quy củ, bệ hạ an tâm đi thôi……”
Giọng nam lúc trầm thấp lúc lạnh nhạt mơ hồ vang lên bên tai, ký ức hỗn loạn trong đầu dần hiện lên, cảm giác hít thở không khí sau khi sắp chết khiến Mộ Vãn Yên đột nhiên mở mắt ——
“Đinh! Ý thức của ký chủ đã kích hoạt!”
“Cốt truyện trong quyển sách đã phát, mong ký chủ luôn duy trì giả thiết của nguyên chủ thật tốt, đồng thời tìm ra hung thủ gϊếŧ hại nguyên chủ và thành công sống sót!”
Tiếng máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu và hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt làm Mộ Vãn Yên tin rằng những lời mình nghe được trước đó là thật.
Nàng Mộ Vãn Yên, hiện tại thành nữ đế duy nhất của nước Mộ.
Trong sách, nguyên chủ là nữ đế có tính tình bạo ngược, hoang da^ʍ vô độ, không chỉ không quản lý triều chính mà còn lạm sát kẻ vô tội. Nàng mơ ước mỹ mạo của thần tử dưới trướng, nhiều lần có ý đồ nhúng chàm bọn họ, khiến trên dưới nước Mộ toàn tiếng oán than vang trời dậy đất, dân chúng lầm than.
Muốn nói nguyên chủ lạm tình nhưng ngặt nỗi nguyên chủ lại yêu sâu sắc nam chính của quyển sách này —— con trai của Trấn Quốc tướng quân, Yến Trường Tiêu.
Vì có được Yến Trường Tiêu, sau khi nguyên chủ bị cự tuyệt, nàng nảy sinh ghen ghét trong lòng, không tiếc năm lần bảy lượt phái người đi ám sát nữ chính.
Nữ chính có nam chính bảo hộ, lại có ánh sáng của vai chính nên đương nhiên sẽ không chết được. Ngược lại là nguyên chủ, sau khi không ngừng tìm đường chết, vào một ngày nọ, nàng thật sự lặng yên không một tiếng động mà chết trên long sàng của mình.
Đến nỗi là ai gϊếŧ cũng không biết.
Quyển sách này không có kết cục, tất cả những người chán ghét nguyên chủ đều có thể là người gϊếŧ chết nguyên chủ…
Người kia có thể là quốc sư Dung Ân phụ tá nhiều thế hệ quân vương nước Mộ, cũng có thể là ám vệ song sinh A Thiên A Vạn bên người nàng, hoặc là nam chính đại tướng quân Yến Trường Tiêu nàng yêu, cũng có thể là văn thần Hứa Ngôn Sơ……Cả triều văn võ, vua nước địch, trong thiên hạ……
Không ai không muốn nàng chết!
Nghĩ đến việc mình phải giữ được mạng nhỏ trong thế giới nguy cơ tứ phía, hơn nữa còn phải tìm ra hung thủ gϊếŧ hại nguyên chủ, Mộ Vãn Yên chỉ cảm thấy máu trong người lạnh đi.
“Bệ hạ ——”
Trong lúc suy nghĩ của Mộ Vãn Yên hỗn loạn, một giọng nói ôn hòa lôi nàng trở lại hiện thực.
Mãi đến lúc này, Mộ Vãn Yên mới phát hiện trong điện đang rất náo nhiệt.
Cách rèm châu màn lụa mờ mờ ảo ảo, nàng vừa nhấc mắt đã nhìn đến một đám đào kép dáng người thon dài, tiếng đàn sáo lả lướt bay vào tai, khói nhẹ từ huân hương lượn lờ, đúng với dáng vẻ của một kẻ xa hoa lãng phí, hoang da^ʍ vô độ.
Mà nàng, thân là nữ đế, còn đang một mình ngâm mình trong ngọc hoa trì rộng lớn.