Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 47

Cảm ơn bạn Nguyệt Y đã đề cử truyện (≧∀≦)ゞ

__________

Câu này như một mệnh lệnh, ba người ngay lập tức trượt đi. Đúng như họ nói, kỹ thuật của mỗi người đều rất tốt, trong đó Đinh Gia Dự là giỏi nhất.

Địch Chi Nam quan sát kỹ lưỡng động tác trượt tuyết của ba người một lúc, sau đó cậu định đứng dậy. Ban đầu, vì chưa quen nên suýt nữa ngã, nhưng Tư Tòng Cảnh kịp thời đỡ lấy cậu, “Cẩn thận, khi đứng dậy, hãy đè tay lên giữa hai chân và dồn trọng tâm về phía trước.”

Dưới sự hướng dẫn của Tư Tòng Cảnh, Địch Chi Nam đứng dậy một cách nhẹ nhàng.

Thấy Tư Tòng Cảnh thành thạo giảng giải kỹ thuật trượt tuyết, khán giả trong phòng livestream lập tức hiểu ra.

[Quả là Tư tổng cao tay, đúng là ngư ông đắc lợi.]

[Dương Dương mau quay lại! Nếu không thì toàn bộ giá trị hảo cảm của Nam bảo sẽ cộng hết cho Tư tổng mất!]

[Tư tổng quả không hổ là người mưu sâu kế hiểm, ba người kia đều đỏ mắt đấu đá rồi, tôi vừa qua phòng livestream khác xem, họ đã gần trượt đến chân núi rồi haha! Chắc chắn chưa về được đâu.]

Sau khi nghe Tư Tòng Cảnh giảng giải đơn giản về các nguyên tắc trượt tuyết, Địch Chi Nam nói, “Để tôi trượt thử, anh xem nhé.”

“Được, từ từ thôi.”

Địch Chi Nam buông tay Tư Tòng Cảnh, trượt xuống đường tuyết. Vừa mới bắt đầu cậu đã lảo đảo, suýt nữa thì ngã nhào xuống, phòng livestream ồ lên kinh ngạc, may mà Tư Tòng Cảnh lao lên một bước, kéo cậu lại, “Dồn trọng tâm xuống thấp hơn một chút, mắt nhìn về phía trước.”

“Được.” Địch Chi Nam hơi khụy gối, “Anh thả tay ra đi.”

Tư Tòng Cảnh cẩn thận buông tay, dù không còn tiếp xúc với Địch Chi Nam, nhưng vẫn giữ tư thế như đang đỡ cậu.

Địch Chi Nam điều chỉnh lại tư thế, trượt chậm ra ngoài. Lần này cậu trượt rất vững, càng lúc càng ổn định, càng lúc càng dễ dàng, thậm chí sau đó còn bắt đầu tự điều chỉnh hướng đi.

Phòng livestream ầm ầm reo hò.

[Đây là kiểu người có năng khiếu trời cho sao? Nam bảo tuyệt quá! Tôi trượt tuyết ba năm rồi mà còn chưa thạo bằng cậu ấy!]

[Thầy Tư dạy hay quá! Nam bảo trượt đẹp quá! Aaa, cậu ấy còn biết nhảy nữa kìa!]

[Không phải vừa rồi Nam bảo còn không biết mang ván trượt tuyết sao? Ai mà tin đây là lần đầu cậu ấy trượt chứ? Nam bảo thông minh quá đi! Muốn sinh con cho cậu ấy!]

[Vậy khi ba người kia trở về và thấy Nam bảo đã biết trượt tuyết, họ sẽ có biểu cảm gì? Muốn xem quá đi haha!]

Phòng livestream đang thảo luận sôi nổi, Địch Chi Nam vừa vặn lướt qua ba người đang leo lên.

Ba người vốn đang tranh cãi, đột nhiên chỉ thấy một bóng trắng lướt qua trước mặt.

Chu Nhạc Dương: “Hình như là thầy Địch.”

Đinh Gia Dự: “Anh ấy biết trượt tuyết rồi à?”

Khương Minh Hạo: “Chúng ta bị qua mặt rồi!”

Ba người nhìn nhau, miệng há ra nhưng không nói gì, nhưng biểu cảm đều mang một ý nghĩa. Họ không nghi ngờ việc Địch Chi Nam không biết trượt tuyết, nhưng cậu ấy giờ đã biết, trên này người duy nhất có thể cạnh tranh với họ chỉ còn Tư Tòng Cảnh.

Các khách mời không có mở phòng livestream, vì vậy fan của ba người đều tụ tập ở phòng livestream của Chu Nhạc Dương, lúc này ai cũng cảm thấy tiếc nuối.

[Tư tổng gian quá!]

[Tôi chịu thua rồi, ba người này cộng lại hình như cũng không đấu lại được Tư tổng.]

[Haha dù họ rất đáng thương, nhưng tôi vẫn muốn cười quá, vừa rồi họ đồng thanh nói “đệt” à? Rồi vì là người nổi tiếng nên tự câm miệng à?]

[Tôi cười chết mất! Các anh em ơi mau lên, Tư tổng còn đang ở trên kia chưa xuống, ít nhất chúng ta phải xuống dưới đi cùng Nam bảo chứ?]

Ba người không mang theo điện thoại, đương nhiên không thấy được bình luận trong phòng livestream, nhưng rõ ràng họ cũng có cùng suy nghĩ.

Nhưng khi suy nghĩ còn chưa kịp thực hiện, thì đã thấy Địch Chi Nam ngồi trong cáp treo đang đi lên, vẫy tay chào họ.

Ba người hoàn toàn không nghĩ đến việc ngồi cáp treo: “...”