Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 34

Cảm ơn bạn Bao Ngoc đã đề cử truyện 🫶🏻__________

[Đã thu thập đủ mười huy chương! Nam Nam quá tuyệt! Nhóm bên kia khó khăn lắm mới có được một cái!]

[Chị em thấy bên kia thế nào vậy? Tôi thấy ba người đó vừa đến nơi, Nam Nam hiệu suất quá cao ha ha ha!]

[Tư Tòng Cảnh cũng rất tuyệt, pha màu siêu đỉnh, vừa rồi ít nhất có mười lần, anh ấy đã đưa màu phù hợp trước khi Nam Nam nói, ah ah ah họ bắt tôi phải lên thuyền!]

[Hơn nữa rõ ràng là Nam Nam rất hài lòng với Tư Tòng Cảnh, khi vẽ tranh, cậu ấy đã cười nhiều lần với Tư Tòng Cảnh.]

[Tư Tòng Cảnh thì ít nói quá, tôi còn lo lắng cho anh ấy, làm sao mà theo đuổi Nam Nam được?]

Sau khi nhận được tất cả huy chương, hai người không dừng lại thêm nữa, chào tạm biệt linh mục rồi hướng về điểm tập hợp tại thị trấn Derby.

Địch Chi Nam vừa đi vừa nhâm nhi bánh mì, bánh mì mà chương trình phát vừa khô vừa cứng, không ngon lắm, cậu ăn được vài miếng thì hết cảm giác thèm, lúc này một bàn tay đưa ra trước mặt cậu, lộ ra một miếng socola, “Ăn cái này đi.”

“Đây từ đâu ra?” Địch Chi Nam ngẩng lên nhìn Tư Tòng Cảnh.

“Giấu.” Tư Tòng Cảnh cười đáp.

Địch Chi Nam không hỏi anh giấu ở đâu, tiếp nhận một cách tự nhiên, xé bao bì rồi cho vào miệng, hương cacao đậm đà với chút vị đắng trước tiên tràn vào lưỡi, theo sau là vị ngọt nhẹ, vị ngọt này rất lâu bền, cho đến khi cậu nuốt hết miếng socola, vẫn còn lưu lại trong miệng.

Ăn xong một miếng, Địch Chi Nam ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Còn không?”

Tư Tòng Cảnh nhìn về phía những nhân viên đang do dự, những nhân viên định lên tiếng ngăn cản nhưng vội im lặng. Tư Tòng Cảnh sau đó lấy từ túi ra một nắm, khoảng mười mấy viên, đưa toàn bộ cho Địch Chi Nam.

Địch Chi Nam nhận lấy rồi bỏ vào túi áo, ánh mắt không rời khỏi túi áo của Tư Tòng Cảnh.

Tư Tòng Cảnh cười một tiếng, vỗ vỗ túi áo đã rỗng, “Lần này hết rồi.”

Lúc này, tương tác của hai người đã làm người xem trực tiếp bị mê hoặc.

[Cho cậu ấy, cho hết đi! Ha ha ha Nam Nam lén nhìn đáng yêu quá! Thế giới này sao lại có sinh vật đáng yêu như vậy!]

[Vừa rồi có cảm giác Nam Nam như một con cáo nhỏ muốn lén ăn kẹo vậy! Ha ha ha sao cậu ấy lại có thể vừa quyến rũ vừa đáng yêu như thế?]

[Tư Tòng Cảnh quá ngầu, ánh mắt cảnh cáo vừa rồi suýt làm tôi đau tim!]

[Nhân viên: Tôi đã làm sai điều gì? Ha ha ha ha!]

[Nam Nam thích ăn socola! Ai nhìn thấy socola đó là của hàng gì không? Tôi cũng muốn cho cậu ấy ăn!]

[Tôi tôi tôi đã chụp màn hình! Bao bì là socola thủ công Y quốc, rất đắt! Nên chắc chắn socola là làm thủ công.]

[Đừng bảo tôi là socola do Tư Tòng Cảnh làm, không tin đâu!]

Hồ ly!

Sau khi tự hỏi một tỷ lần từ sau lần trước, hệ thống luôn suy nghĩ đến tột cùng là chủng tộc nào có thể quyến rũ như vậỵ, còn truyền thừa hơn 1000 công pháp song tu, 009 thành công nắm được điểm mấu chốt: “Ký chủ, cậu là hồ ly à?”

Địch Chi Nam đang bóc đến thanh socola thứ tám, nghe được 009 hỏi, cậu cười khẽ: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”

Bị hỏi ngược lại, 009 vốn nắm chắc phần đúng lại chợt ậm ừ: “Tôi chỉ hơi tò mò thôi…”

“Vậy chúc mừng, nửa đúng nửa sai, không có thưởng rồi.” Địch Chi Nam bỏ thanh socola vào miêng, lại bắt đầu bóc cái nữa.

Nghe Địch Chi Nam nói, cứ việc không hoàn toàn đúng, 009 cũng vô cùng vui vẻ, không thèm để tâm có khen thưởng hay không: “Ký chủ, thế cậu với Yêu Hoàng ở thế giới trước ai lợi hại hơn?”

"Ngàn năm trước, Yêu Hoàng đã bị tôi đánh rơi ba cái đuôi." Địch Chi Nam nói một cách nhẹ nhàng.

"Ồ!" Giọng nói của 009 đầy ngưỡng mộ, "Ký chủ, cậu thật lợi hại!"

Địch Chi Nam dùng ngón tay trái mân mê nốt ruồi đỏ ở lòng bàn tay, rồi nhét miếng socola cuối cùng vào miệng.

Lúc này, một chai nước được đưa đến trước mặt Địch Chi Nam, "Uống chút nước đi."