Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 28

“Để tôi.” Chu Nhạc Dương quay người đeo ba lô lên, “Đường còn dài, lát nữa còn phải leo núi, hy vọng trước khi trời tối có thể đến trang trại.”

“Cũng tại cậu chọn tuyến đường tốt mà.” Trình Tĩnh Vũ cười khúc khích, “Chút nữa nếu tôi đi không nổi, nhớ đỡ tôi một tay nhé.”

“Aiya, tôi sai rồi thật sự sai rồi, chị Trình đừng mắng tôi nữa, haha, chị đi không nổi tôi cõng chị cũng được.” Chu Nhạc Dương cũng cười theo, “Diệp Bạch Đồng, sao trông cậu có vẻ không vui lắm?”

“Không có.” Diệp Bạch Đồng cười nói, “Tôi chỉ đang nghĩ làm sao để đến trang trại. Khoảng cách từ đây đến đó là hơn mười cây số, nếu thật sự đi bộ thì có lẽ trời sẽ tối mất.”

Chu Nhạc Dương đáp: “Cậu nói đúng, vậy cậu có ý tưởng gì không?”

Diệp Bạch Đồng nói: “Xem có thể tìm cách xin đi nhờ xe không.”

“Các cậu có giỏi tiếng Y không?” Trình Tĩnh Vũ đặt ra một câu hỏi thực tế, “Tôi thì không giỏi lắm.”

“Trình độ của tôi chỉ dừng lại ở lớp ba tiểu học thôi.” Chu Nhạc Dương nhún vai.

Hai người đồng loạt nhìn về phía Diệp Bạch Đồng.

“Giao tiếp hằng ngày chắc không vấn đề gì.” Trước khi tái sinh, để mở rộng thị trường quốc tế, Diệp Bạch Đồng đã khổ luyện tiếng Y trong một thời gian, đây cũng là lý do cậu ta dám đề xuất đi nhờ xe.

Chu Nhạc Dương hơi ngạc nhiên, từ nhỏ cậu ta và Diệp Bạch Đồng lớn lên cùng nhau, đương nhiên biết trình độ của cậu ta, nhưng chưa từng nghe nói rằng cậu ta biết tiếng Y.

“Vậy thì phải nhờ đến Đồng Đồng rồi! Hy vọng chúng ta có thể đi nhờ được.” Trình Tĩnh Vũ cười nói.

Vừa nói xong, từ xa có một chiếc xe Jeep chạy tới, Diệp Bạch Đồng vội vàng vẫy tay, chiếc xe từ từ dừng lại, trong xe ló ra một khuôn mặt điển trai với bộ râu rậm, “Hey, có chuyện gì thế?”

Diệp Bạch Đồng nở một nụ cười ôn hòa, “Xin chào, chúng tôi muốn đến trang trại Milan, không biết liệu anh có thể cho chúng tôi đi nhờ không?”

Tài xế vừa định nói thì đột nhiên khựng lại, vẫy tay, “Xin lỗi, không tiện đường.”

Nói xong, xe lại khởi động.

“Không sao, tìm chiếc tiếp theo đi.” Chu Nhạc Dương an ủi.

Đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng phanh gấp, chiếc Jeep vừa đi không xa đã dừng lại bên cạnh Địch Chi Nam, tài xế lại thò đầu ra, “Xin chào, các cậu có cần đi nhờ không?”

Nụ cười mà Diệp Bạch Đồng khó khăn lắm mới duy trì được lập tức tan biến.

“Độ sụp đổ của thế giới tăng thêm 5%, hiện tại độ sụp đổ là 35%.”

Nhìn lượng bình luận mắng nam chính thụ trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều, 009 hỏi: “Ký chủ, cậu cố ý phải không?”

“Sao lại thế được? Tôi chỉ là nghe thấy tiếng phanh xe từ đằng sau, nên theo phản xạ quay đầu lại thôi.” Địch Chi Nam mỉm cười nói, “Hơn nữa, cậu không thấy biểu cảm này của cậu ta chân thực hơn sao?”

Chân thực hay không thì 009 không biết, nhưng có một điều cậu chắc chắn là, với cái vẻ ngoài có sức hút với cả nam lẫn nữ của ký chủ, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì nam chính thụ cũng sẽ bị ký chủ chơi đến phát điên. Đây mới chỉ là ngày thứ hai gặp mặt, mà cậu ta đã gần như bị bóc trần hết những bí mật mà trong cốt truyện cả đời cậu ta chưa từng bị tiết lộ.

Với tình hình này, có lẽ chưa đến khi chương trình kết thúc, nam chính thụ sẽ nhận được danh hiệu "Bậc thầy thay đổi sắc mặt" toàn mạng.

Không để ý đến 009 nữa, Địch Chi Nam mỉm cười nhìn tài xế, “Xin chào, chúng tôi định đến nhà thờ St. Gilly để du lịch, nhưng không mang theo tiền. Anh có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?”

“Đương nhiên rồi, giúp đỡ lẫn nhau là đức tính tốt đẹp của con người, được phục vụ một người đẹp như cậu là vinh hạnh của tôi. Xin mời lên xe.” Tài xế cười rạng rỡ.

“Cảm ơn.”

Nhóm của Diệp Bạch Đồng không ở cách nhóm của Địch Chi Nam quá xa, vì vậy có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.