Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 23

009 thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ký chủ không có ý định yêu đương là tốt rồi.

Địch Chi Nam lau sạch nước trên người, mặc quần áo vào, rồi ném bộ đồ vừa cởi ra vào máy giặt.

Ra khỏi phòng tắm, cậu liền thấy Tư Tòng Cảnh đang ngồi nghiêng trên giường gấp quần áo. Anh ngồi rất đẹp mắt, động tác gọn gàng và thanh thoát, một chiếc áo chưa đến năm giây đã được gấp thành một khối vuông vức chỉnh tề.

Địch Chi Nam quét mắt nhìn qua khung bình luận trong buổi phát sóng trực tiếp, toàn là lời khen ngợi Tư Tòng Cảnh đẹp trai và giỏi việc nhà.

Gấp xong chiếc áo cuối cùng, Tư Tòng Cảnh mới nhìn thấy Địch Chi Nam đang khoanh tay đứng ở cửa phòng tắm. Bàn tay anh khẽ run lên một chút: "Cậu tắm xong rồi à?”

Lúc này, Địch Chi Nam đang mặc một chiếc áo phông màu trà, kết hợp với khuôn mặt đỏ hây hây do hơi nước, khiến cậu trông vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.

Khán giả vừa còn đang mê mẩn Tư Tòng Cảnh trong buổi phát sóng trực tiếp liền lập tức chuyển hướng.

[Không chịu nổi nữa! Nam Bảo đáng yêu quá, mặt đỏ ửng như thế này làm tôi chỉ muốn lao vào cắn một cái.]

[Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi bắt đầu ghen tị với Tư tổng rồi đấy. Dựa vào đâu mà anh ấy được ở chung phòng với Nam Bảo chứ?]

[Ai thấy tay Tư tổng vừa run không? Khi đóng phim cầm súng đâu có như vậy, chắc chắn anh ấy có ý đồ đen tối với Nam Nam! Bảo vệ Nam Nam của chúng ta!]

[Áo sơ mi của Nam Bảo giặt chưa? Muốn xem cơ bụng quá!]

...

Tư Tòng Cảnh đặt quần áo trở lại vào vali, đưa tay về phía Địch Chi Nam: "Giới thiệu lại nhé, tôi là Tư Tòng Cảnh, năm nay ba mươi hai tuổi, độc thân, cha mẹ đã mất, có một chút gia sản, rất hân hạnh được quen biết cậu.”

Nghe cách tự giới thiệu như đang tìm đối tượng hẹn hò, Địch Chi Nam khẽ nhướn mày, đưa tay bắt tay anh: "Địch Chi Nam.”

Người đàn ông cao hơn Địch Chi Nam nửa cái đầu, tay cũng lớn hơn một vòng, khi bắt tay đã gần như bao trọn bàn tay cậu vào trong. Tuy nhiên, anh rất nhanh thả tay ra, không khiến Địch Chi Nam cảm thấy bị xúc phạm.

Tư Tòng Cảnh thu tay lại, hỏi: "Tôi thấy cậu ăn không được bao nhiêu, tôi định xuống nấu mì, cậu muốn thử không?”

“Được.” Trong khi khán giả trên mạng liên tục từ chối, Địch Chi Nam đồng ý rất nhanh gọn. Cậu chưa bao giờ làm khó mình, nhất là khi dạ dày của cơ thể này đặc biệt yếu ớt, việc nạp thức ăn là rất cần thiết.

Địch Chi Nam theo Tư Tòng Cảnh xuống lầu. Lúc này là bảy giờ rưỡi tối theo giờ địa phương, các khách mời khác đều đã về phòng, dưới lầu rất yên tĩnh.

Tư Tòng Cảnh lấy từ móc treo trên quầy bếp xuống một chiếc tạp dề, thành thạo buộc lên. Địch Chi Nam đứng dựa vào cửa, hỏi: "Cần tôi giúp gì không?”

Tư Tòng Cảnh chỉ vào ghế bên cạnh bàn bếp: "Cậu ngồi nghỉ một lát, sẽ xong ngay thôi.”

Địch Chi Nam không tìm thấy bất kỳ ấn tượng nào liên quan đến bếp núc trong ký ức của thân chủ gốc, nhìn thoáng qua những dụng cụ trong bếp mà cậu hoàn toàn lạ lẫm, cậu rất tự nhiên chấp nhận lời đề nghị của Tư Tòng Cảnh, ngồi xuống ghế và chờ đồ ăn.

Lúc này, Tư Tòng Cảnh đã cởϊ áσ khoác ngoài, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Từ góc độ của Địch Chi Nam, có thể thấy rõ đường eo săn chắc của anh được chiếc tạp dề tôn lên.

Cậu vừa nhìn vừa nhận xét: "Vòng eo này trông không tệ, rất có sức mạnh.”

009: “... Ký chủ, cậu chẳng phải đã nói chưa từng song tu sao?”

“Chưa ăn thịt heo, không có nghĩa là chưa thấy heo chạy.” Địch Chi Nam mỉm cười: "Trong di sản chủng tộc của tôi có hơn một ngàn cách song tu, cách nào tôi cũng đã xem qua.”

009 ngạc nhiên, truyền thừa gì mà hoang dã vậy? Lại còn có cả những nội dung như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui, 009 vẫn không kìm được tò mò, hỏi: "Ký chủ, cậu thuộc chủng tộc gì vậy?”