Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 13

Phản ứng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phấn khích không kém, nhưng không phải vì Địch Chi Nam đã đồng ý lời mời.

[Ah ah ah tôi chết mất, cậu ấy cười quyến rũ quá đi!]

[Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Trụ Vương lại yêu Đát Kỷ đến thế, ai mà không yêu cho được?]

[Tôi cũng không muốn yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy đã cười với tôi!]

[Dù tôi không giỏi tiếng Y, nhưng Carroll có phải đã nói tôi yêu cậu không? Quá đáng thật, Nam Nam là của tôi! Anh ta đang thách thức tôi đây mà!]

[Phì! Nam Nam là chồng tôi!]



"Mức độ sụp đổ của dòng thời gian thế giới tăng 5%, hiện tại là 20%."

009: "Ký chủ, đây không phải là điểm cốt truyện quan trọng sao? Tại sao dòng thời gian thế giới chỉ sụp đổ 5% thôi?"

Giọng Địch Chi Nam mang theo một chút ý cười, "Còn sớm mà."

Lúc này trời bắt đầu mưa lớn hơn, Carroll xuống xe che ô, mở cửa xe cho Địch Chi Nam, không nỡ nói lời tạm biệt: "Vậy tôi sẽ đến đón cậu vào nửa tháng nữa để đi đoàn phim."

Địch Chi Nam gật đầu, "Được."

Nghe Địch Chi Nam đáp lại, Carroll sợ cậu đổi ý, lập tức nhét ô vào tay cậu, rồi nhanh chóng chạy về xe, thò đầu ra nói: "Cứ quyết định như vậy, tôi đi trước, tạm biệt!"

Diệp Bạch Đồng lúc này đang trò chuyện với các khách mời đến trước, ban đầu không chú ý đến chiếc xe mới đến, cho đến khi Carroll thò đầu ra nói chuyện với Địch Chi Nam thì cậu ta mới thấy rõ khuôn mặt của anh ta, trong lòng cậu ta đột nhiên chấn động. Mấy ngày trước cậu ta vừa gửi video tham gia tuyển chọn cho đoàn phim "Vương miện tinh linh", muốn cạnh tranh một cơ hội thử vai, không ngờ hôm nay lại thấy anh ta ở đây.

Diệp Bạch Đồng có ý định bước tới nói vài câu, nhưng chưa kịp động đậy thì chiếc xe địa hình đã lăn bánh đi mất.

Cậu ta chỉ còn cách nén lại cảm xúc, nhìn về phía Địch Chi Nam, "Là cậu ta."

"Ai?" Thấy Diệp Bạch Đồng nhìn về phía sau mình, Vương Tử Tuyên đang nói chuyện với cậu ta cũng quay đầu lại, chỉ thấy một người mới đến bị ô che khuất nửa khuôn mặt, đang nói chuyện với nhân viên, "A, có người mới đến rồi, tiền bối Diệp, chúng ta đi chào hỏi một chút đi."

Vương Tử Tuyên là một tiểu hoa đán mới nổi qua cuộc thi tuyển chọn, đã từng tham gia diễn chính trong vài bộ phim truyền hình lớn, hiện tại đang rất nổi tiếng, vừa qua tuổi mười tám, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ, đáng yêu ngọt ngào, được fan gọi là Thái Dương Muội Muội.

Diệp Bạch Đồng cười dịu dàng, vốn đã có gương mặt thanh tú, cười lên càng thêm ấm áp, rất thân thiện, "Đi thôi, qua đó xem sao."

Sau khi tạm biệt Carroll, Địch Chi Nam chuẩn bị đi về phía căn biệt thự nhỏ. Trợ lý Tiểu Vương đang kéo vali bỗng giẫm vào vũng nước bùn, lảo đảo suýt ngã, cậu vội đưa tay đỡ lấy, "Cẩn thận."

"Cảm ơn cảm ơn." Tiểu Vương vội vàng cảm ơn, "Ôi trời, xin lỗi thầy Địch, nước bắn lên người thầy rồi, để tôi lau giúp cậu."

Địch Chi Nam cúi đầu nhìn vết bùn trên ống quần, lùi lại một bước tránh bàn tay cầm khăn giấy của Tiểu Vương, "Không sao, lát nữa thay cái khác là được, vào trong trước đi."

Lúc này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang hét lên điên cuồng.

[Ah ah ah cậu ấy thật dịu dàng! Ai nói trước đó cậu ấy là bá vương trường quay, khó tính chứ? Ra Phúc Long chúng ta nói chuyện!]

[Tôi muốn trở thành vết bùn trên quần của cậu ấy quá!]

[Bảo bối Nam Nam của tôi làm sao có thể để người khác chạm vào? Nhân viên này có ý định ăn đậu hũ của Nam Nam sao? May mà bảo bối của tôi cảnh giác.]



"A! Là tiền bối Địch." Vương Tử Tuyên gần như nhảy lên khi đến trước mặt Địch Chi Nam, cười tươi tắn, trong lúm đồng tiền dường như chứa đầy niềm vui, cô ấy ngẩng đầu nhìn Địch Chi Nam, "Tiền bối Địch, xin chào, em là Vương Tử Tuyên. Anh thật sự rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với trên TV!"

"Cảm ơn Tử Tuyên," Địch Chi Nam nở một nụ cười, "Em cũng rất xinh đẹp."