[Xuyên Nhanh] Sau Khi Nhóc Xinh Đẹp Ngụy Trang Thành Công Pháo Hôi Thất Bại

Chương 15. Ca ca sẽ nuôi em cả đời

Hệ thống: “Mặt khác, tôi hỏi ý kiến tổng bộ xem cậu là Alpha đang mang thai thì cần chú ý cái gì. Từ trước tới nay chưa có Alpha nào mang thai, đứa trẻ của cậu sẽ càng xuất chúng hơn kết hợp ao, ab, bo… Nhưng thân thể của cậu không thích hợp thụ thai, lúc mang thai cậu sẽ rất suy yếu, có khả năng sẽ sinh non, cậu còn là mẹ đơn thân nhỏ tuổi, không có ông xã trợ giúp.”

“Nên trước tiên cậu phải tự mình chuẩn bị đồ cho bảo bảo, đồ dùng khi mang thai. Chuẩn bị luôn từ bây giờ đi, chờ đến tháng cuối thai kỳ chắc cậu không có sức chuẩn bị mất.”

Thẩm Vãn Dao rời giường đi đánh răng, miệng nhỏ dính đầy bọt kem đánh răng thơm ngọt. Cậu ú ớ trả lời:

“Tôi nhờ ca ca chuẩn bị là được rùi, ca có tiền, chỉ cần tôi không nói là tôi mang thai thì ca không biết đâu.”

Hệ thống: “?”

Hệ thống: “Cậu quên anh mình là công chính à? Cậu là công pháo hôi đó. Không bao lâu, công chính sẽ hoàn toàn chán ghét cậu vì hành vi lăng nhục thụ chính. Anh ta sẽ không hạ thủ lưu tình vì cậu là em trai của anh ta đâu, ngược lại còn cảm thấy mất mặt vì có đứa em phóng đãng độc ác như cậu.”

"Anh ta sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà! Không cho cậu một đồng một cắc nào! Đừng nghĩ tới chuyện anh ta giúp cậu chăm bảo bảo! Nếu cậu cứ chỉ nghĩ tới ca ca, ca ca thì đến lúc đó cậu chỉ có thể vác bụng bầu đi thuê một ngôi nhà rách nát, làm mẹ nhỏ bần cùng vô năng! Đến tiền vô viện cũng không có! Chỉ có thể khóc thút thút, sinh bảo bảo trong căn phòng tối tăm!”

Hệ thống thành công chỉ hận sắt không thành thép, không cẩn thận nói nặng lời với ký chú ngốc nghếch nhà mình.

Ngay sau đó, nó liền hối hận.

Thẩm Vãn Dao mới vừa rửa mặt xong, nước còn nhỏ giọt trên cằm, đôi lông mi dài ươn ướt dính ở mí mắt.

Đôi mắt rưng rưng cụp xuống, hàm răng cắn đôi môi mềm, trông như sắp khóc.

Thẩm Vãn Dao cực kỳ tức giận, hùng hổ nói: “Cậu, cậu không thể dữ với tôi! Càng không thể xem thường tôi!”

Hệ thống im lặng một hồi rồi dỗ dành: “Ký chủ, vừa nãy tôi mê sảng, xin lỗi cậu nhiều. Cậu còn nhỏ đã là mẹ đơn thân, lần đầu tiên mang thai thì phải nghe theo lời khuyên của tôi. Kết cục của cậu trong quyển sách nào là trở thành vạn người ghét, lưu lạc đầu đường xó chợ. Tốt nhất là cậu nên tìm việc, tự mình kiếm tiền, mua đồ bà bầu, đến lúc đó sẽ không quá thảm.”

Thẩm Vãn Dao không nói gì nhưng đã thầm gật gù trong lòng.

**

Khi ăn cơm với Thẩm Việt Lâm, cậu nhắc tới chuyện tìm việc.

Món chính của bữa trưa hôm nay là quả mỏng..

Cơ thể của Thẩm Vãn Dao yếu ớt, không thể ăn dầu mỡ thịt cá, nên Thẩm Việt Lâm nhắc phòng bếp nấu những món rau dưa lành tính.

Nhưng Thẩm Vãn Dao vẫn buồn bực, vì sao ca ca cậu luôn để nhà bếp mang đồ có vỏ lên?

Lần trước là con cua.

Lần này là quả mọng có vỏ cứng.

Cậu vừa yếu ớt vừa sợ móng tay hồng phấn bị lật, nên chẳng bóc nổi một quả.

Thẩm Vãn Dao lại chuyển ghế dựa tới cạnh Thẩm Việt Lâm, muốn ca ca lột vỏ cho mình.

Bởi vì nhiều năm sử dụng vũ khí, bàn tay của ca có nhiều vết chai dày, bàn tay cũng lớn hơn cậu rất nhiều, có thể lột vỏ của mấy quả trong một lần.

Thẩm Vãn Dao khó chịu…Ca cố ý dùng quả mọng làm bữa trưa để khoe với cậu là tay mình lớn?

Thẩm Việt Lâm đưa mắt, tay hắn nhẹ nhàng bóp má thiếu niên: “Há mồm, bón cho em.”

Đối mặt với quả mọng thơm ngon được lột vỏ, Thẩm Vãn Dao không nhịn được mà há miệng ra.

Thẩm Việt Lâm đặt quả mọng vào khoang miệng của Tiểu Vãn.

Đầu ngón tay thô ráp ‘vô tình’ sờ soạng đầu lưỡi mẫn cảm khiến Thẩm Vãn Dao run rẩy, nức nở đáng thương: “Ô……”

Nhất định công chính mượn cớ bón ăn rồi bắt nạt đầu lưỡi của cậu để xả giận cho thụ chính.

Thảo nào công chính lại để nhà bếp mang toàn mấy món phải lột vỏ rồi bón ăn cho cậu.

Đã phá án thành công.

Kể cả có như vậy.

Thẩm Vãn Dao vẫn để ca ca bón cho mình. Hu hu, bởi vì cậu không làm được mà cũng không muốn làm.

Thẩm Vãn Dao ăn uống no nê, đôi chân không còn dấu tay gác lên đùi ca ca, bàn chân lúc ẩn lúc hiện, trắng sáng đến lóa mắt.

Cậu uống nước trái cây từ quả mọng, răng cắn ống hút, tùy ý nói: “Ca ca, giúp em tìm việc được không…”

Thẩm Việt Lâm nhíu mày, môi mỏng khẽ mở: “Cái gì?”

Thẩm Vãn Dao dùng mũi chân đẩy đẩy đầu gối của anh, không kiên nhẫn lặp lại: “Em muốn tìm việc.”

Thật ra Thẩm Vãn Dao không ghét Thẩm Việt Lâm.

Đối với ca ca luôn chiều chuộng mình, cậu mãi luôn ngoan ngoãn nghe lời, cũng dành nhiều sự kiên nhẫn hơn so với người ngoài.

Nhưng cậu đang mang thai, lại được định là công pháo hôi, vì vội kiểm việc nên không kìm được mà nóng nảy.

Vẻ mặt của Thẩm Việt Lâm lạnh như băng, vết sẹo nơi khóe mắt bị tóc đen che lại.

“Tiền tiêu vặt ca cho em không đủ?”

“Không phải.” Thẩm Vãn Dao nghĩ, rất nhanh ca sẽ không cho em nữa, ca còn đuổi em khỏi nhà rồi ở bên ân ái với thụ chính.

Thẩm Vãn Dao mím môi: “Em lớn rồi, đã 18 tuổi, em có khả năng tự kiếm tiền. Em muốn có tiền tiết kiệm của riêng mình, có công việc của mình nữa…”

Cậu cảm thấy lý do mình vừa nói quá vô lý nên lại nói.

“Ca ca, em ăn ngay nói thật nè. Em muốn kiếm tiền nuôi người ta, là sinh viên Omega kia đó.”

“Hắn có gia cảnh bần cùng, không tiêu nhiều tiền lắm, giản dị cần kiệm, còn đi lượm nhặt đồng nát bán lấy tiền, qυầи ɭóŧ đã mặc nhiều tới mức rách một lỗ to, vớ đeo nhiều đến mức lộ ngón chân. Em là kim chủ của cậu ấy, chắc chắn phải chi tiền cho cậu ý, nên em muốn kiếm tiền nuôi người ta.”

Thẩm Vãn Dao ngâm tụng một hồi lâu, liên tục ngầm đề cử thụ chính với công chính.

Cậu ấy hiền huệ tiết kiệm quá nha! Mau mau yêu cậu ấy đi nào!

Thẩm Việt Lâm không lộ ra cảm xúc gì, anh tiếp tục bóc vỏ rồi nhét quả ngọt mọng nước vào mồm Thẩm Vãn Dao.

“Ưm!” Miệng nhỏ liến thoắng không ngừng của Thẩm Vãn Dao đột nhiên bị quả mọng chặn lại. Cậu không nhai kịp, để nước trái cây tràn ra, làm bờ môi thêm thơm ngọt khó cưỡng.

Thẩm Việt Lâm giữ lấy môi đối phương, nói chuyện như đang dạy dỗ bé thỏ hoang: “Tiểu Vãn, không được làm loạn.”

“Em không thể nuôi tình nhân, cũng không cần ra ngoài tìm công tác. Em ở nhà làm em trai của anh là được, ca sẽ nuôi em cả đời, em muốn bao nhiêu tiền ca đều cho em.”

Đúng thật là Thẩm Việt Lâm có khả năng này, anh có tài sản, có thể nuôi Thẩm Vãn Dao từ con khỉ tiến hóa thành người, còn có thể thay Thẩm Vãn Dao nuôi một vạn người tình nữa.

Thẩm Vãn Dao: “……”

Cậu chẳng nói lại ca của mình, chỉ có thể rầu rĩ không vui mà nhai quả mọng.

* Tiểu Vãn bị hệ thống tẩy não rồi ಠ⁠,⁠_⁠」⁠ಠ