Thẩm Vãn Dao thẹn thùng thì thầm: “Tôi còn chưa, chưa kết hôn với thụ chính đâu… Đây là chuyện phải đợi kết hôn xong mới được làm nha.”
Hệ thống: “Ai nói là cậu phải kết hôn với thụ chính hả!”
“Cậu là tra công Alpha suy đồi đạo đức, không có liêm sỉ. Vì muốn giữ chặt thụ chính trong lòng bàn tay nên cậu quyết định đánh dấu thụ chính Omega.”
Hệ thống nói năng hùng hồn, thốt ra những lời đầy lý lẽ:
“Đó là một đêm đen l*иg lộng gió trời, cậu bí mật gọi thụ chính vào rừng cây nhỏ.”
“Thụ chính ngây thơ không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì —— mãi đến khi cậu đè hắn lên thân cây, nắm lấy cằm hắn, ép hắn lộ ra tuyến thể sau gáy.”
“Thụ chính nhanh chóng hiểu ra, ý thức được mình sắp bị lâm thời đánh dấu! A! Hắn chính là một Omega chưa từng nói chuyện yêu đường! Thế mà, thế mà lại đột nhiên bị một tên Alpha hư hỏng đánh dấu ở rừng cây nhỏ…”
“Hắn cho rằng, cậu không những muốn bao nuôi hắn mà còn muốn làʍ t̠ìиɦ cảnh của hắn càng tồi tệ hơn.”
“Bên ngoài rừng nhỏ là người qua kẻ lại.”
“Liệu có ai kịp thời phát hiện hắn bị kẻ gian cưỡng ép? Thụ chính cảm thấy bị sỉ nhục, hắn giãy giụa rồi nhắm mắt lại, nội tâm chôn sâu oán hận với cậu.’
Hệ thống hưng phấn: “Hi! Đến kịch bản tôi còn chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Vãn Dao vẫn ngoan ngoãn lễ phép khi đối mặt với sự ‘nhiệt tình’ của hệ thống.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu liên hệ với thụ chính.
“Quý Tranh, 0 giờ tối hôm nay, tới rừng nhỏ trước cửa trang viên nhà tôi chờ.”
Cậu cho rằng thụ chính kiên cường bất khuất sẽ lôi lôi kéo kéo với cậu một phen, không ngờ thụ chính lại lập tức đồng ý: “Được.”
…Còn tích cực hơn cả cậu.
******
0 giờ hôm nay.
Thẩm Vãn Dao nghiên cứu xong vài đoạn kịch bản do hệ thống cung cấp, nghiêm túc ghi nhớ từng đường đi nước bước.
Sau đó, cậu buồn rầu nghĩ xem làm thế nào để chuồn đi mà không bị gác cổng của Thẩm Việt Lâm bắt lại.
Từ khi ca ca biết cậu bao nuôi thụ chính, ca liền thiết lập gác cổng ở cửa ra vào. Không có sự cho phép của Thẩm Việt Lâm, cậu sẽ không thể ra ngoài.
Xem ra, công chính thật sự sợ rằng cậu sẽ chạy ra ăn hϊếp thụ chính.
Thẩm Vãn Dao định ra cửa phụ xem có lỗ chó nào để chui qua không.
Nhiệt độ về đêm rất thấp, Thẩm Vãn Dao sợ bảo bảo trong bụng bị cảm lạnh nên mặc áo ngủ rất dày.
Áo ngủ là kiểu liền thân, ở viền được đính lông dê, khiến cậu trông càng mềm mại.
Áo ngủ có một mũ choàng nhỏ, bên trên là cặp tai thỏ xù lông rũ xuống sau gáy Thẩm Vãn Dao.
Thẩm Vãn Dao không tìm thấy lỗ chó,…… Ngược lại cậu thấy, cổng lớn của trang viên đang rộng mở.
Cạnh đó là bóng hình cao lớn của thụ chính.
Thụ chính đúng là người tốt, còn giúp cậu giải quyết gác cổng của ca ca.
Thẩm Vãn Dao cực kì hưng phấn chạy tới, tai thỏ trên đầu phấp phới trong gió.
Quý Tranh đứng chờ ở cổng trang viên đã lâu.
Bộ đồ hắn đang mặc hoàn toàn khác với quần áo ngủ xộc xệch của Thẩm Vãn Dao.
Hắn mặc bộ đồ tây đen thẳng thớm, đi giày da, tóc ngắn được chải vuốt kỹ càng tới tận sau tai, khuôn mặt tuấn mỹ giống như ác ma nhã nhặn ẩn mình trong đêm đen.
Quý Tranh cong môi: “Ngài Tiểu Vãn, chào buổi tối.”
Thẩm Vãn Dao đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của thanh niên thì theo bản năng che bảo bảo của mình lại.
Rất nhanh sau đó, cậu kịp thời tỏ ra ngang ngược vô lý: “Quý Tranh, cậu nên thấy may vì tới sớm, nếu cậu tới muộn hơn tôi dù chỉ một giây đồng hồ, tôi sẽ phạt cậu, phạt, phạt cậu…”
Cậu nghẹn lại, không biết nên nói thế nào tiếp theo.
Cậu chỉ có thể giả vờ mình lười nói, khuôn mặt điệt lệ cố tỏ vẻ đanh đá: “Không nói nhiều nữa, đêm nay tôi có việc gọi cậu tới, lại đây.”
“Ừm.” Quý Tranh nheo mắt lại.
Thẩm Vãn Dao đi đến rừng cây nhỏ đối diện trang viên, vẫy gọi Quý Tranh đi theo mình.
Trong màn đêm đen nhánh, rừng cây nhỏ rậm rạp tối tăm, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Thẩm Vãn Dao chưa từng tới rừng cây nhỏ nên chẳng nén nổi sợ hãi. Gió thổi qua lá cây, tiếng gió sột soạt làm đôi vai cậu khẽ run.
…Tiếp theo cậu phải làm gì đây?
À, cậu phải giữ lấy cằm thụ chính, đè hắn lên thân cây, hung ác nói với hắn là tôi muốn đánh dấu cậu!
Thẩm Vãn Dao nhìn về Quý Tranh bên cạnh.
Quý Tranh híp mắt, ôn hòa nhìn về phía cậu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Vãn Dao mím môi, lông mi run rẩy. Cậu như lấy hết can đảm, từng bước tiến tới… với ý đồ giữ chặt lấy cằm Quý Tranh.
Sau đó, cậu phát hiện mình lại không đủ cao, không với tới đầu đối phương luôn (´;ω;`)!
Quý Tranh cao hơn 1m9. Ở trước mặt hắn, Thẩm Vãn Dao như vật cưng nhỏ bé đang làm nũng.
Cậu ước lượng thấy mình cố lắm cũng chỉ chạm tới yết hầu của người tình nhỏ.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Vãn Dao chỉ có thể đẩy l*иg ngực mạnh mẽ của thanh niên, đè hắn lên thân cây.
Thanh niên lại không phản kháng, cứ thế mặc kệ bản thân bị cậu đè lên cây.
Thẩm Vãn Dao có cảm giác thành tựu, khóe môi nhếch lên lộ ra răng nanh, tỏ vẻ ương bướng hung ác: “Tôi muốn lâm thời đánh dấu cậu!”
“……”
Quý Tranh sửng sốt.
Ánh mắt hắn đen như mực, bình tĩnh đánh giá đôi tay trắng nõn đang càn rỡ trên ngực mình. Thiếu niên cực kỳ hung ác, âm cuối mềm như bông vυ't lên như đã thật sự sẵn sàng bắt nạt hắn.
Thẩm Vãn Dao nhận thấy nhịp thở của Quý Tranh đột nhiên thô nặng hơn, mắt lam có tia hưng phẫn xẹt qua.
Thẩm Vãn Dao: “?”
Cậu không để bụng, tiếp tục ấn lên vùng ngực nóng bỏng của người tình, khuôn mặt xinh đẹp nghếch lên, cậu muốn đυ.ng vào gáy hắn, cắn nát tuyến thể yếu ớt của đối phương.
Đáng tiếc sự chênh lệch hình thể giữ cậu và Quý Tranh quá lớn, nỗ lực thật lâu cũng không có kết quả, giọng nói mỏng manh mang theo chút hờn tủi: “Quý Tranh, cúi đầu xuống, nghiêng người đi, để lộ gáy ra…”
Quý Tranh thoáng cười nhẹ: “Không đủ cao, không đυ.ng tới gáy tôi được hả?”
Thẩm Vãn Dao còn lâu mới thừa nhận: “Không phải……”
Cậu vội gọi hệ thống trong đầu.
“Hu hu, thụ chính cao quá, tôi chẳng những không giữ chặt cằm hắn được mà miệng còn không đυ.ng tới gáy hắn nữa QAQ!”
Hệ thống: “Đơn giản mà, cậu cứ nhón chân đạp lên giày da của hắn là được.”
Thẩm Vãn Dao: “……” Cũng quá xấu xa rồi.
Quý Tranh cũng nghĩ ra biện pháp cho Thẩm Vãn Dao. Hắn nâng khuỷu tay lên, dùng cánh tay cường tráng bị lớp vải bao bọc nhẹ nhàng nâng Thẩm Vãn Dao lên.
Bàn tay to rộng nâng mông thiếu niên lên. Bởi vì nhạy cảm, hai chân của kim chủ hơi run rẩy.
“Ưm!” Đồng tử của Thẩm Vãn Dao hơi co lại, cậu theo bản năng che chắn bụng nhỏ của mình.
Tiểu Vãn thật thông minh, biết mình mang thai rồi nên gặp nguy hiểm là ngay lập tức bảo vệ bảo bảo trong bụng đầu tiên.
Quý Tranh giữ lấy gáy thiếu niên, để cằm cậu tựa lên bờ vai mình, như vậy thì môi cậu có thể chạm tới gáy hắn.
Đầu ngón tay của Quý Tranh trắng bệch mang theo khí lạnh vén tóc đen sau cổ lên, môi mỏng khẽ mở: “Ngài có thể đánh dấu tôi.”
Thẩm Vãn Dao còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Quý Tranh nhíu mày: “Nhanh lên.”
Thẩm Vãn Dao ngơ ngác, sao thực tế khác xa với tưởng tượng của cậu thế?