[Xuyên Nhanh] Sau Khi Nhóc Xinh Đẹp Ngụy Trang Thành Công Pháo Hôi Thất Bại

Chương 10: A a a a

Lòng bàn tay to rộng của Hoắc Y Tư như cố ý lại như vô tình đυ.ng vào bụng nhỏ bằng phẳng của Thẩm Vãn Dao.

Thẩm Vãn Dao nghe rõ từng chữ mà thanh niên Beta gằn ra, khuôn mặt đơn thuần xinh đẹp vẫn mù mờ, hai mắt trừng lớn, lông mi rung rung.

Ô, trong bụng cậu có tiểu bảo bối rồi…?

Cậu còn chưa kịp phản ứng, hệ thống đã load xong.

Dựa trên số liệu cơ thể, đúng thật là ký chủ có biểu hiện mang thai.

“Mang thai??? Mang?? Thai?? Là kiểu mang thai sẽ sinh em bé ad?? A a a a ký chủ mang thai!! A a!”

“Kỷ —— chủ —— công —— mạnh —— mẽ của tôi.”

Hệ thống phát ra tiếng thét chói tai.

Nếu nó có cơ thể thực, nhất định sẽ thành công tái hiện lại nhân vật đang vặn vẹo vì kinh ngạc trong tác phẩm hội họa《tiếng thét》trứ danh.

Cuối cùng, hệ thống chết máy, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Trong đầu Thẩm Vãn Dao có nhiều thêm một tiểu u linh lượn tới lượn lui, miệng liên tục phun những đốm u linh nhỏ ra.

Thẩm Vãn Dao: “……”

Hoắc Y Tư xác định Thẩm Việt Lâm không nghe thấy sự thật kinh người này.

Trước khi trở thành giáo sư chữa trị, y từng là lính trinh sát trứ danh của đế quốc.

Lời nói nhỏ của y với Thẩm Vãn Dao có thể giấu diếm được nguyên soái Thẩm Việt Lâm gần trong gang tấc.

Y đứng lên, thu dọn hộp y tế rồi cười nói với Thẩm Việt Lâm: “Ngài Thẩm, không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Trước khi đi, Hoắc Y Tư lại dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói khẽ với Thẩm Vãn Dao.

“Bạn nhỏ, nếu em không biết để ca ca tốt của em phát hiện cái thai thì lát nữa liên hệ với tôi.”

Đôi mắt xám của thanh niên thoáng lộ ra vẻ xảo quyệt trong giây lát, rồi nhanh chóng bị nụ cười dịu dàng che lấp.

*

Sau khi Hoắc Y Tư rời đi, Thẩm Vãn Dao vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vì sao công hai lại lấy chuyện cậu mang thai ra uy hϊếp cậu?

Công hai: Em nhất định không muốn để ca ca em biết chuyện em mang thai nhỉ?

Thẩm Vãn Dao: OvO?

Công chính biết cậu mang thai thì có chuyện gì xảy ra chứ, chẳng lẽ sẽ không yêu thụ chính nữa?

Nhưng bữa sáng của cậu quan trọng hơn, cậu cũng lười kể lại chuyện này với công chính.

Cậu kéo nhẹ góc áo của Thẩm Việt Lâm, méo miệng nói thầm như đang làm nũng: “Ca ca, em đói bụng quá.”

Hoắc Y Tư đi về, sắc mặt của Thẩm Việt Lâm cũng bớt lạnh hơn.

Kể cả Thẩm Vãn Dao không thèm nhắc tới hai chữ “Bữa sáng”, anh cũng sẽ chủ động đứng dậy, bưng bữa sáng tới cho Thẩm Vãn Dao.

Bữa sáng đều là những món Thẩm Vãn Dao mới vừa yêu cầu.

Cậu vừa ăn, vừa bất giác tự hỏi xem ba ba của bảo bảo là ai.

Trước đó không lâu, cậu ngủ với một Omega xa lạ ở quán bar.

Cậu sợ mình còn ngủ với ai đó nữa mà lỡ quên mất nên tỉ mỉ hồi tưởng một hồi lâu mới xác định ba ba của bảo bảo chỉ có thể là người đàn ông Omega kia.

Thẩm Vãn Dao bị tiếng khóc vang lên bất thình lình hấp dẫn sự chú ý.

Tiếng khóc từ xa đến gần, yếu ớt thút thí, thê thảm lại không giống tiếng khóc của con người.

Hồi lâu, cuối cùng chủ nhân của tiếng khóc này mới nói chuyện.

“Y y y ô ô ô, ô ô, ký chủ, tôi đáng chết.”

“Hu hu, tôi muốn cậu thành Alpha phong lưu · điên cuồng tấn công · cơ, vậy nên tôi mới không nghĩ cách ngăn cản tên cầm thú kia (đập trán thùm thụp)”

“Kết quả cậu chẳng những bị ngủ, lại còn mang thai. Tôi đáng chết, bang! (cho chính mình một cái tát)”

“Không đúng, cậu là Alpha, sao lại mang thai cơ chứ?! Chuyện giời ơi đất hỡi gì đây? Hu hu hu.”

Thẩm Vãn Dao chưa thấy thứ gì có thể khóc thê thảm tới như vậy.

Cậu buông dao nĩa xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng. Vãn Dao khẽ cau mày, dịu giọng: “Thống thống, đừng khóc mà.”

Hệ thống lại nấc lên: “Ký chủ, cậu biết mang thai nghĩa là thế nào không?”

Thẩm Vãn Dao: “Không biết nha.”

Hệ thống đối mặt với ký chủ đơn thuần lại càng thêm đau đớn tột độ.

“Từ nay về sau, cậu phải giấu giếm sự thật là cậu đang mang thai.”

Thẩm Vãn Dao nghi ngờ: “Vì sao tôi không thể nói cho mọi người là tôi có bảo bảo? Mọi người nhất định sẽ rất vui.”

“Tuyệt đối không được nói!! Bị người khác biết, thiết lập tra công trong mắt người ngoài của cậu sẽ sụp đổ, hơn nữa còn tạo thành ảnh hưởng khôn lường cho cốt truyện, rốt cuộc thì chuyện cậu mang thai không xuất hiện trong nguyên tác.”

“… Mặt khác, nhiệm vụ của cậu sẽ càng gian nan.”

“Cậu ngẫm lại coi, bề ngoài phải giả thành tra công ức hϊếp thụ chính, Tu La tràng với công chính và công hai; sau lưng thì trộm chăm sóc bảo bảo và bản thân đang mang thai, còn phải phòng ngừa không cho người khác phát hiện.”

“Ví như cậu với công hai cãi nhau vì thụ chính được một tí, thân thể cậu lại quá suy yếu bởi mang thai nên đột nhiên ngất xỉu ngã vô lòng công hai. Cậu không có cảm giác lại mềm yếu vô lực, công hai nhất định sẽ nhân cơ hội này bắt nạt cậu, báo thù cho thụ chính.”

“Hoặc là khi cậu đang khinh nhục thụ chính, lại còn phải liều mạng che giấu bụng nhỏ mang thai hơi nhô lên, phòng ngừa bị thụ chính phát hiện.”

“Chờ đến sau khi cậu sinh bảo bảo, chuyện phải giấu giếm lại càng nhiều hơn.”

“Người đàn ông làm cậu mang thai lại chỉ là nhân vật người qua đường, không biết là ai.”

“Ai, ký chủ, cậu thành mẹ đơn thân nhỏ tuổi rồi QAQ.”

“……”

Thẩm Vãn Dao ngơ ngẩn thật lâu, mới tiêu hóa được sự thật này.

Cậu gục đầu xuống, tóc đen xoã ra, vẻ mặt dịu dàng: “Thật ra tôi có bảo bảo, không hoàn toàn chuyện xấu.”

“Bảo bảo rất đáng yêu, sẽ rất bám người, ê ê a a muốn ôm một cái, bảo bảo có thể nhận cậu làm cha.”

“???”

Hệ thống đối mặt với ký chủ nhỏ đơn thuần ngây thơ, cứng họng sa mạc lời: “… Ờm, thứ trong bụng cậu còn chưa thành hình, giấu giếm sẽ dễ dàng. Cố gắng trong khoảng thời gian này, nhanh chóng làm chút nhiệm vụ.”

Nó đột nhiên nhớ tới chuyện càng đau đầu hơn: “Công hai biết cậu mang thai, y nói, nếu lát nữa cậu không liên hệ với y, y sẽ nói chuyện này cho công chính.”

“Chúng ta không thể để thêm bất cứ ai biết cậu mang thai nữa, nhanh chóng liên hệ với công hai đi.”

Thẩm Vãn Dao nghe hệ thống nói, để không có thêm ai biết cậu mang thai, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hiện lên sự kiên quyết.

Cậu và hệ thống cùng một chiến tuyến!

*