[Xuyên Nhanh] Sau Khi Nhóc Xinh Đẹp Ngụy Trang Thành Công Pháo Hôi Thất Bại

Chương 8: Bắt nạt

Hoắc Y Tư là beta cũng có thể ngửi được tin tức tố này, có thể thấy tin tức tố dày đặc tới nhường nào, Thẩm Việt Lâm không dạy cậu ta thu liễm lại sao?

Thẩm Vãn Dao đặt mông xuống giường, nâng chân lên, đôi môi mím lại, cậu cảm thấy miệng mình hơi khô.

Cậu cứ vậy mà tự nhiên sai sử người khác: “Lấy cho tôi chén nước, ấm nước trên bàn trà.”

Hoắc Y Tư giật mình, đi rót nước cho Thẩm Vãn Dao.

Thẩm Vãn Dao nhận lấy ly nước, miếng nhỏ nhấp từng ngụm, đôi môi đầy đặn tinh xảo ướŧ áŧ.

Cậu nhấc đôi chân đi tất mỏng lên: “Có thể xoa chân cho tôi chưa, trước thì cởi tất đã.”

Giọng điệu sai sử người khác của Thẩm Vãn Dao hồn nhiên như cô tiên.

Gân xanh trên trán Hoắc Y Tư nhảy thình thịch, y đè tay lên huyệt Thái Dương: “Thẩm Vãn Dao, khi ca của cậu ở nhà, cậu cũng sai bảo hắn như vậy?”

“Hả?” Thẩm Vãn Dao sờ gáy: “Ca cả của tôi mới về thôi mà. Ừm, có khả năng tôi cũng sẽ kêu ca giúp mình xoa chân, rốt cuộc thì tay của ca ca cũng rất lớn.”

Hoắc Y Tư: “……”

Thẩm Vãn Dao dùng mũi chân cọ nhẹ vào đầu gối của thanh niên: “Quỳ xuống xoa chân cho tôi đi, nhớ dùng lực một tí.”

Hoắc Y Tư lạnh mặt, quỳ một gối, nâng hai chân của thiếu niên trong lòng bàn tay, cởi vớ cho cậu.

Hai chân của Thẩm Vãn Dao nhỏ nhắn, vừa trắng vừa mềm, người đàn ông thành niên chỉ dành một tay là có thể ôm lấy.

Tất dần được cởi ra, bắp chân mềm mại trắng như tuyết lộ ra trước mắt người lạ.

Ngay sau đó.

Hoắc Y Tư ngơ ngẩn.

Bắp chân trắng nõn lưu lại dấu tay chói mắt.

Không đơn giản là bắp chân, đến cả mắt cá chân và bắp đùi cũng in rõ dấu tay năm ngón đỏ ửng, thậm chí có cả dấu răng linh tinh.

Đôi chân xinh đẹp này từng bị người khác nâng niu thưởng thức trong lòng bàn tay.

Từ dấu tay này có thể nhìn ra thằng đó có thân hình rất cao lớn.

Hoắc Y Tư nhíu mày, mắt xám dưới thấu kính dưới u ám không rõ: “Ai chơi chân của cậu? Ca ca của cậu?”

“……?”

Tai Thẩm Vãn Dao đỏ như sắp rỉ máu.

Cái gì mà gọi là “Chơi” …

Ca của cậu là của thụ chính rồi.

Thẩm Vãn Dao muốn nói đây là chuyện tốt do một người qua đường Omega làm ra.

Nhưng giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.

“Cậu đừng có mà nhắc tới tên Omega qua đường không chút liên quan nào nữa.”

“Cứ nói là thụ chính làm đi, hơn nữa nhân cơ hội này nhắc về thụ chính cho công hai, làm y hứng thú với thụ chính.”

Thẩm Vãn Dao hiểu ý của hệ thống.

Cậu hơi nhăn mày, gấp không chờ nổi mà giới thiệu thụ chính: “Đây là người tình nhỏ tôi làm ra, hắn là sinh viên trường quân đội, Omega, mới vừa bị tôi bao nuôi, không tình nguyện, tính tình hơi lớn chút…”

Cậu chờ công hai hỏi tên thụ chính.

Nam sinh viên không tình nguyện bị bao nuôi, kiên trinh bất khuất cỡ nào cơ chứ! Nhanh cảm thấy hứng thú với thụ chính đi!

Hoắc Y Tư khựng lại một lúc: “Người tình nhỏ?”

Thẩm Vãn Dao thấy công hai vẫn không có chút hứng thú với thụ chính như cũ, nội tâm khó chịu, mũi chân cố ý cọ lên bàn tay to lớn của thành niên, lưu lại hương mật đào nồng nàn.

“Làm sao hả? Tôi tịch mịch, muốn có người ở bên nên bao nuôi sinh viên, là chuyện rất bình thường nha.”

Cậu cứ tam quan bất chính thì sao, là công pháo hôi phong lưu đạo đức suy đồi mà!

Cầu xin công hai đừng hỏi chuyện một công pháo hôi như cậu! Chuyện của thụ chính mới là chuyện phải chú ý!

Hoắc Y Tư không nói nữa, hơi cúi người xoa chân giúp Thẩm Vãn Dao.

Lòng bàn tay to rộng của thanh niên Beta bao bọc lấy bàn chân nhỏ xinh, ấn từ trên xuống dưới.

Vệt đỏ mờ ám được xoa bóp đã mờ đi không ít.

Thẩm Vãn Dao được xoa thoải mái, đôi mắt nheo lại, lông mi run rẩy, trong cổ họng phát ra vài tiếng hừ nhẹ mềm mại ngọt nị.

Tin tức tố hương mật đào càng ngày càng nồng.

Hoắc Y Tư xoa một hồi, thu bàn tay dính đầy mùi hương lại, mắt xám dưới thấu kính lộ ra chút lạnh lẽo: “Tôi phải đi rồi.”

Ngón chân của Thẩm Vãn Dao thoải mái cuộn lại. Cậu mím môi, không tình nguyện nói: “Được rồi.”

Hoắc Y Tư đỡ mắt kính, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần của thiếu niên, điềm đạm nói: “Nhiệt độ cơ thể của cậu có chút thấp, viện nghiên cứu có dụng cụ tân tiến, hôm nào kiểm tra cơ thể cho cậu.”

Thẩm Vãn Dao tùy ý gật đầu.

Khi cậu bừng tỉnh, thanh niên đã rời đi.

Lúc này Thẩm Vãn Dao mơi nhớ tới, ngài Hoắc Y Tư … y không rửa tay đã đi mất rồi?

Thật bẩn.

Thẩm Vãn Dao khiển trách Hoắc Y Tư trong lòng một chút.

Thật nhanh, cậu đã bị nhắc nhở mới của hệ thống câu đi.

“Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ bắt nạt thụ chính hôm nay x1”

Thẩm Vãn Dao là tra công pháo hôi, tính cách ác liệt, ức hϊếp thụ chính mình bao nuôi là chuyện thường ngày.

Cậu thấy nhiệm vụ này, sửng sốt một lát, chớp mắt, nắm chặt góc áo: “Bắt nạt? Tôi không biết bắt nạt người ta như thế nào…”

“Xét thấy đây là lần đầu tiên ký chủ bắt nạt người khác, tôi có thể dành cậu, cậu cầm quang não, gửi một tin thèm đơn cho thụ chính đi.

Thẩm Vãn Dao cau mày, đôi mắt hơi sáng lên, giống biết bảo bảo tích cực biết đáp án chính xác: “Cái này tôi biết! Tôi sẽ nhắn cho hắn là ‘Đâu? Chụp phía dưới xem nào.’”

Hệ thống kinh ngạc: “Ôi trời, ký chủ thật thông minh! Những lời này thật hạ lưu! Chậc chậc chậc!”

Thẩm Vãn Dao cầm quang não, mở giao diện trò chuyện với Quý Tranh.

Ảnh đại diện quang não của cậu là một con thỏ trắng nhỏ, lông mượt mà trắng như tuyết, tai dài cụp xuống, ba môi hồng phấn.

Mà ảnh đại diện của Quý Tranh là sói tuyết có cặp mắt màu xanh băng, đồng tử dựng lên, âm trầm nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp ngoài màn hình.

Thẩm Vãn Dao phát thông báo cho Quý Tranh: “Đâu? Chụp phía dưới xem nào.”

Hệ thống tự nhiên thấy lo lắng, thử hỏi: “Ký chủ, cậu biết phía dưới là chỉ nơi nào không?”

Thẩm Vãn Dao ngước mắt, ánh mắt hơi sáng lộ vẻ ngơ ngác: “Không biết nha.”

“???”

“Vậy cậu học được từ chỗ nào?”

Thẩm Vãn Dao mím môi, ngón tay trắng như ngọc đan vào nhau: “Lần đầu tôi có quang não của riêng mình, tôi có một người bạn qua mạng, chúng tôi trao đổi ảnh chụp. Sau đó, anh ta liền nhắn như vậy cho tôi…”

“Tôi không biết những lời này là có ý gì, đi hỏi ca của tôi Thẩm Việt Lâm, sau đó ca nói đối phương đang quấy rối tôi.”

“Sau đó, tôi không còn thấy anh ta online nữa, cho tới bây giờ, tôi còn không biết những lời này có ý gì, ca của tôi cũng không nói cho tôi.”

“……”

“Ừm, cậu gửi những lời này cho thụ chính, chờ hắn phản hồi cậu bằng ảnh chụp, cậu liền biết phía dưới chỉ chỗ nào.”

“Có khả năng ảnh chụp sẽ làm cậu hơi sốc, là cái cậu chưa từng thấy ý, hy vọng cậu không bị dọa.”

Thẩm Vãn Dao: “?”

Cậu không kịp chờ tới lúc Quý Tranh phản hồi, Thẩm Việt Lâm đã trở lại.

Hai người trước sau như một mà cùng ngồi ăn cơm.

Người đàn ông ngồi trước bàn ăn, vẫn mặc quân trang màu đen như cũ, cúc được cài tới tận yết hầu, quân ủng bóng lưỡng, giống một lưỡi dao thẳng tắp sắc bén.

Bữa tối hôm nay có con cua.

Con cua ngoại tinh có thịt tươi ngon mềm mại, Thẩm Vãn Dao rất thích ăn.

Nhưng vỏ cua rất khó lột, cậu sợ ngón tay bị thương liền bảo Thẩm Việt Lâm lột giúp mình.

Thẩm Vãn Dao kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Việt Lâm, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc.

Thẩm Việt Lâm đột nhiên nói: “Hôm nay, có người vào nhà?”

Thẩm Vãn Dao tùy ý trả lời: “Vâng, hình như là bạn của anh đó, y tới lấy tài liệu anh để quên…”

Thẩm Việt Lâm dùng đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, thấp giọng nói: “Anh không để quên tài liệu nào.”

“Ai?” Thẩm Vãn Dao ngơ ngẩn, gãi đầu: “Vậy chắc y muốn vô nhà làm khách thôi.”

Thẩm Việt Lâm hơi cau mày: “Về sau, khi em ở nhà một mình thì không được cho người khác vào cửa.”

“Biết rồi ca ca.” Thẩm Vãn Dao đã đói bụng, không nghiêm túc lắng nghe, mũi chân trắng như tuyết khẽ đá lên quân ủng, ám chỉ đối phương nhanh giúp cậu lột vỏ cua.

Động tác lột vỏ cua của Thẩm Việt Lâm rất thành thạo. Anh tiện tay bón thịt cua cho Thẩm Vãn Dao luôn.

Thẩm Vãn Dao không chống cự việc này, rốt cuộc thì ai mà không muốn ăn cơm nhẹ nhàng kiểu này chứ.

Lúc này, đôi môi của cậu mềm mại vô lực

Thẩm Việt Lâm khẽ nắm lấy môi cậu là có thể dễ dàng đút ăn, đầu ngón tay sẽ vô tình chạm vào đầu lưỡi và hàm răng.

Thẩm Vãn Dao nhai thịt cua, quai hàm phình lên, giọng nói mềm mại mơ hồ không rõ: “Ô ô ngon quá…”

Mắt đỏ của Thẩm Việt Lâm tối đi, tin tức tố hương tuyết tùng không khống chế được mà tán loạn, đầu ngón tay lột vỏ cua lạnh như băng bỗng nóng lên.

Đột nhiên.

Quang não Thẩm Vãn Dao đặt trên mặt bàn có tin mới, màn hình tự động sáng lên.

Màn hình hiện lên đoạn chat của cậu và Quý Tranh.

Quý Tranh không hổ là thụ chính đáng thương bị tra công · Thẩm Vãn Dao bức bách, hắn gửi ảnh chụp tới rất nhanh.

Thẩm Vãn Dao và Thẩm Việt Lâm không hẹn mà cùng thấy ảnh chụp.