Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực

Chương 2: Lãnh chủ Phỉ Lạc Tư đâu rồi?

Đây là một thế giới nơi khoảng cách giữa giàu và nghèo vô cùng lớn, và sự chênh lệch về sức mạnh giữa người bình thường và những kẻ siêu phàm còn lớn hơn cả trời và biển.

Là một thị trấn ở biên giới nghèo nàn và hẻo lánh, người giàu có nhất ở thành Đạt Nhã Khắc chính là Quan chấp chính, nhưng ngay cả ông ta cũng không đủ khả năng nuôi nổi quá nhiều kẻ siêu phàm.

Còn quý tộc mang theo cả ngàn hộ vệ từ vương đô tới như thế này thì Pock Kỳ Địch chưa từng thấy bao giờ!

Đây... đây có phải là con cháu của đại quý tộc nào đó không?!

Trong lòng quan chấp chính không khỏi chấn động, lập tức vứt bỏ những suy nghĩ khinh thường ban đầu.

Nếu là con riêng của đại quý tộc thì... cần phải cân nhắc lại rồi.

Bên ngoài thành, một đội ngũ hơn nghìn người từ xa tiến lại gần, nhưng ngay sau đó, Pock nhíu mày. Với ánh mắt của một kiếm sĩ cấp 36 như hắn ta cũng không thể cảm nhận được bất kỳ dao động sức mạnh nào. Hộ vệ ư? Không, chỉ là một đám nô ɭệ mà thôi.

Người lính canh chạy tới báo cáo chỉ mới ở cấp 11, ở khoảng cách xa như vậy nên phán đoán sai lầm thì cũng có thể hiểu được.

Nhưng Pock đã hoàn toàn trở lên coi thường vị lãnh chủ nhà quê này.

Đoàn người đông đảo hơn nghìn người, không được huấn luyện nên rất khó để xếp thành một đội hình ra dáng. Phỉ Lạc Tư không hề ra lệnh "đi theo hàng lối", bỏ mặc đám nô ɭệ liền tự mình chạy. Trong các nô ɭệ có kẻ đứng ra tập hợp mọi người lại rồi cùng nhau tiến vào thành cũng đã là giỏi lắm rồi.

“Lãnh chủ Phỉ Lạc Tư đâu rồi?” Quan chấp chính đợi cho đến khi đoàn người đến cửa thành, lúc này mới giả vờ vội vã dẫn theo các quan lại và tiểu quý tộc đến đón. Nhìn quanh, ông ta không thấy người chủ sự đâu thì không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Alice bị đẩy lên phía trước. Nàng ấy là người từng nói chuyện với lãnh chủ nhiều nhất, đám nô ɭệ cũng chẳng quan tâm nàng ấy bao nhiêu tuổi liền mơ hồ coi nàng ấy như kẻ dẫn đầu.

Đây là lần đầu tiên Alice nói chuyện với nhân vật lớn thế này, căng thẳng đến mức suýt ngất đi. Nhưng nghĩ đến việc mình phải thể hiện sự “cao quý” của lãnh chủ, nàng ấy cố gắng giữ vững tinh thần: “Lãnh chủ đại nhân đang tuần tra lãnh địa, một lát nữa sẽ đến.”

Ánh mắt của quan chấp chính không dừng lại trên người nàng ấy một giây nào, chỉ là một nô ɭệ bẩn thỉu và hèn hạ, không đáng để ông ta bận tâm. Không đuổi nàng ấy đi, chịu đựng việc phải hít thở cùng không khí với đám nô ɭệ nhơ nhuốc này đã là nể tình họ thuộc về lãnh chủ rồi.

Bên cạnh, một tiểu quan lại cất giọng lớn hỏi: “Đội trưởng hộ vệ đâu?”

Đám nô ɭệ nhìn nhau ngơ ngác, họ làm gì có hộ vệ.