Kỷ Úc Nịnh nhìn sách giáo khoa: "Tặng đồ."
Mộc Tuyết Nhu ngạc nhiên: "Tặng... Tặng đồ gì?"
Mộc Tuyết Nhu hỏi: "Cô ta gửi cho cậu cái gì?"
Kỷ Úc Nịnh không lên tiếng, chỉ liếc nhìn cái túi trên mặt đất.
Chiếc túi đã được dán kín, không thể nhìn thấy bên trong, Mộc Tuyết Nhu cúi người cầm lên.
Thấy chiếc túi được in một bông hoa cúc nhỏ, không phải túi mua sắm, mà là loại túi chuyên đựng đồ.
"Để mình mở ra xem thử."
Mộc Tuyết Nhu hỏi xong thì đợi hai giây, thấy Kỷ Úc Nịnh vẫn đang cúi đầu đọc sách thì mới bạo gan mở chiếc túi.
Kỷ Úc Nịnh liếc nhìn lên, thấy Mộc Tuyết Nhu tính mở túi thì vội ngăn lại, lấy chiếc túi về.
Mộc Tuyết Nhu xịt keo nhìn Kỷ Úc Nịnh lấy chiếc túi về.
???
Bình thường, nàng ấy nói gì hay làm gì, Kỷ Úc Nịnh cũng sẽ không từ chối, thế mà giờ cô lại giành lại một chiếc túi?
Nàng ấy còn tưởng... Mối quan hệ giữa mình và Kỷ Úc Nịnh rất tốt...
Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên, Kỷ Úc Nịnh nhẹ giọng nói: "Vào học rồi."
Mộc Tuyết Nhu ừ một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng của mình: "Được rồi, được rồi, sau giờ học rồi xem sau."
Buổi tự học buổi tối kết thúc lúc 9h30, Kỷ Úc Nịnh nán ở lại lớp học vài phút, sau khi viết xong lời giải bài cuối cùng, cô đi bộ cùng Mộc Tuyết Nhu về tòa nhà ký túc xá.
Hai người không sống chung ký túc xá, nói tạm biệt xong thì hai người tách nhau ra.
Tuy nhiên, lúc Kỷ Úc Nịnh tính xoay người rời đi, Mộc Tuyết Nhu lại gọi cô lại.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của Kỷ Úc Ninh, Mộc Tuyết Nhu nuốt nước miếng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ để lại một câu chúc ngủ ngon.
Kỷ Úc Nịnh cúi đầu ừ một tiếng, sau đó xoay người đi về ký túc xá của mình.
Một phòng ký túc xá gồm 8 người ở chung, mỗi bên hai giường tầng.
Giường của Kỷ Úc Nịnh nằm ở đầu trong cùng bên phải.
Lúc cô về thì trời đã muộn, trong ký túc xá chỉ có hai người, những người còn lại đã đi tắm rửa, khi thấy Kỷ Úc Nịnh trở về, hai người chỉ liếc nhìn nhau, không nói gì.
Kỷ Úc Nịnh đi lướt ngang qua hai người bọn họ, nhìn thấy cô đi về phía ban công, hai người không im lặng nữa, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Mặc dù chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng hai người cũng không hạ thấp tông giọng, như đang cố ý nói cho Kỷ Úc Nịnh nghe.
"Nhìn cậu ta kìa, chảnh vc? Tính chưng bộ mặt lạnh lùng kia cho ai xem?”
"Nhìn cái tiểu sử là biết mà..."
"Đúng thật, dù có kiêu ngạo đến đâu, cũng chỉ là chó của người ta, ê mà cậu ta cũng là chó ngoan nhể? Chỉ cúi thấp đầu với mỗi chủ nhân thôi..."
“…”
Bỏ ngoài tai mấy lời chế nhạo, Kỷ Úc Nịnh đứng trước tủ đựng đồ trên ban công, vẻ mặt thờ ơ mở cửa tủ, sau đó mở chiếc túi kia ra.
Chiếc túi bị dán kín cả buổi chiều, nên khi vừa mở ra, một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa, khác xa so với những gì Kỷ Úc Nịnh tưởng tượng.
Kỷ Úc Nịnh bình tĩnh mở miệng túi ra, xem bên trong có gì.
Hai túi kẹo mυ'ŧ vị sữa, hai túi kẹo cứng vị trái cây, và còn một lon đào đóng hộp.
Tất cả đều là những thứ mấy đứa trẻ con yêu thích.
Kỷ Úc Nịnh khẽ nhướng mày, cô cười mỉa nhìn mấy thứ trong túi.
Kỷ Úc Nịnh đã qua cái tuổi trẻ trâu thèm kẹo, Phương Bạch đưa cô cho những thứ này, chẳng lẽ đang muốn cười nhạo mình là đứa ngây thơ sao?
Mặc dù không rõ Phương Bạch tặng những thứ này để làm gì, nhưng cũng không thể vứt đi, bởi lãng phí thức ăn là rất không tốt.
Đợi nó hết hạn rồi vứt đi thì mới là không lãng phí.