Lời Tỏ Tình Của Gió

Chương 3: CP thứ 19

Cái này chỉ ai không cần nói cũng biết.

Khương Hỉ Trừng biết Kỷ Vân có một sở thích không bỏ được là ship CP, tám phần là muốn ghép cô và Sầm Vọng.

Cô chọt chọt mặt Kỷ Vân, trêu ghẹo: "Sao nào, định tìm CP thứ mười chín cho tớ à?"

Tay phải Kỷ Vân xoa cằm, cẩn thận nhìn Khương Hỉ Trừng.

Khuôn mặt cô gái lộ vẻ thuần khiết, đường nét mạnh mẽ, đuôi mắt hơi nhướng lên, rất có tính công kích, có một sự kiên cường không chịu thua.

Nhưng tính cách ngược lại rất dễ ở chung, thân thiện với người ngoài, luôn cười làm tiêu tan cảm giác xa cách kia.

Tự nhiên lại đẹp đẽ.

Cảm giác mâu thuẫn kết hợp trên người cô làm người khác khó dời mắt.

Kỷ Vân đánh giá xong gật đầu.

"Tuy rằng hai người chưa bao giờ đứng chung khung hình nhưng tớ thấy hai người rất xứng đôi! Sầm Vọng có thể trực tiếp đăng quang đứng đầu danh sách CP, đánh bại mười tám người trước trong chốc lát!"

Khương Hỉ Trừng bất đắc dĩ đỡ trán.

Kết cục mơ tưởng tới đóa hoa lạnh lùng là gì? Tâm tư cô gái bị đạp thành mảnh nhỏ!

Có điều cô đã quen thói nói điên nói khùng của bạn thân, chỉ bỏ qua: "Làm bài tập của cậu đi."

Kỷ Vân cười ngại, hôm nay ngoài tới xem trai đẹp thì quan trọng hơn là sắp tới khai giảng, còn có mới bài thi chưa làm, cô ấy đành phải nước tới chân mới nhảy.

Hai người vào phòng Khương Hỉ Trừng.

Kỷ Vân có chút không tập trung, viết viết rồi lại dừng, lúc thì chống cằm bằng bút, lúc thì nhìn quanh một lúc.

Khương Hỉ Trừng ngồi bên cạnh giám sát, không cho Kỷ Vân sao chép, thay vào đó cô kéo Kỷ Vân đang càu nhàu lại, miễn cương giải thích từng câu hỏi cho cô ấy.

Kỷ Vân có thể nói vừa đau nhức mà lại vừa vui vẻ, dần dần cũng tập trung tinh thần vào.

Lúc chuyên chú học tập thì thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Chờ đến khi hai người ra khỏi phòng thì mới phát hiện đã tới buổi trưa rồi.

"Trừng Trừng, đi sang bên cạnh kêu Sầm Vọng đi, kêu thằng bé qua ăn cùng chúng ta nha." Phương Lan hào hứng phân phó.

Khương Hỉ Trừng nghe vậy thì liếc mắt nhìn Kỷ Vân thật sâu, đối phương lập tức hiểu rõ ý của cô.

Cơ hội tới rồi!

Hai người hấp tấp đi tới nhà của Sầm Vọng, nhưng khi cánh cửa đã gần trong gang tấc thì lại đột nhiên nhụt chí, không dám chìa tay ra.

Hầu hết các cô gái ở độ tuổi này đều có lòng tự trọng cao và lo lắng sẽ bị chê bai.

Do dự mấy phút, Khương Hỉ Trừng định hỏi Kỷ Vân xem cô ấy đã suy nghĩ về lời mở đầu của mình chưa.

Lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì tay của Kỷ Vân đã đặt lên trên chuông cửa.

Con ngươi của Khương Hỉ Trừng chấn động, cô ấy liều lĩnh như vậy luôn sao?

Trong khi chờ nam sinh mở cửa thì Kỷ Vân vỗ tay của cô, trấn an nói: "Không sao đâu, cùng lắm thì bị từ chối một chút, người bị cậu ấy từ chối nói không chừng còn nhiều hơn muối mà hai ta ăn nữa đó."

Cảm ơn cậu, tớ thực sự thấy được an ủi rồi đó.

Cửa phòng được mở ra từ phía trong, thiếu niên với mái tóc đen buông xõa, mặt mày lạnh tanh: "Có chuyện gì không?"

Đó là cảm giác người anh trai nhà bên chưa từng được thấy ở trường.

"Cái kia… cậu... tới nhà tớ ăn cơm không?"

Hình như Sầm Vọng đang lựa chọn, sau khi anh im lặng một lát thì cũng không từ chối: "Được, cảm phiền chờ tớ một chút."

Khương Hỉ Trừng và Kỷ Vân đã chuẩn bị sẵn để nghe lời từ chối, lại bất thình lình nghe được câu trả lời khẳng định nên đều cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.

Chờ lúc Sầm Vọng xoay người trở vào nhà thì Kỷ Vân trợn tròn mắt, nghiêng người thì thầm với Khương Hỉ Trừng:

"Trời ạ, dễ dàng như vậy sao? Không cần thuyết phục thêm mấy lời nữa à?"

Khương Hỉ Trừng bĩu môi, bày tỏ cô cũng không nghĩ tới.

Sầm Vọng nghĩ, cảm thấy việc từ chối lòng tốt của dì hàng xóm hai lần liên tiếp là quá làm bộ làm tịch và thiếu hiểu biết.

Anh trở vào nhà mở tủ lạnh cầm bốn bình đồ uống ướp lạnh, dừng một chút, lại để lại, đổi thành bốn bình có nhiệt độ bình thường.

Lúc này mới theo hai nữ sinh kia đi đến đối diện.

Khương Hỉ Trừng vừa vào nhà thì đã ngồi xổm người xuống, tìm đôi dép dự phòng mới cho khách từ trong tủ giày.

Cô đặt nó ngay ngắn bên chân Sầm Vọng, tiện thể giải thích rõ:

"Vẫn còn mới, chưa mang lần nào đâu."

Đỉnh đầu truyền xuống một câu cảm ơn.

Cô mỉm cười chân thành với anh: “Sau này nếu cậu đến đây thì đôi này sẽ dành riêng cho cậu.”

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại truyền cho Sầm Vọng một tín hiệu: Gia đình cô quan tâm đến hàng xóm chứ không phải chỉ giả vờ, để anh không phải gánh nặng.

Tình thương và trí tuệ của nữ sinh rất cao.

Anh khẽ khom người, coi như là cảm ơn.