Xuyên Sách: Tiểu Sư Muội Là Đại Thiên Tài

Chương 11

Sau khi ăn uống xong xuôi, Nhạc Thanh Anh mới thu gom bùa chú nàng vẽ được để vào trong nhẫn không gian và cất bước đi đến chợ đêm bán lấy ít linh thạch.

Chợ đêm này có quy mô khá lớn, người buôn kẻ bán ai ai cũng có, giá cả và mặt hàng cũng có rất nhiều loại. Nhạc Thanh Anh mở quầy hàng nhỏ, rao bán một lá bùa 10 viên linh thạch hạ phẩm.

Giá bán này không hề cao, cũng không quá mức thấp mà nằm trong tầm giá ổn có thể mua đối với người bình thường.

Nhưng tu vi của nàng quá thấp nên các tu sĩ qua lại đều không tin tưởng và cũng không để tâm đến quầy hàng của nàng.

Nhạc Thanh Anh bày sạp gần nửa canh giờ mà vẫn chưa có ai mua phù chú của nàng, nhưng nàng vẫn tiếp tục kiên trì bày sạp mở bán phù chú.

Đúng lúc này có một thiếu niên khoảng 13 - 14 tuổi mặc y phục màu đỏ từ đâu lao tới không cẩn thận va vào người Nhạc Thanh Anh, khiến cho cả hai mất thăng bằng mà ngã nhào ra đất.

Nhạc Thanh Anh bị ngã đau đang tính mở miệng mắng người thì nhìn thấy người vừa đυ.ng nàng ngã chính là một thiếu niên anh tuấn điển trai.

Trên người còn mặc một bộ y phục màu đỏ, và vải y phục có thêu hình rồng phượng bằng chỉ vàng vô cùng tinh xảo đẹp mắt.

Nhạc Thanh Anh vừa nhìn thấy gương mặt điển trai tuấn mỹ và cả bộ y phục đỏ thêu hình rồng phượng của thiếu niên thì nàng đã ngờ ngợ đoán ra đây là ai.

Nếu như Nhạc Thanh Anh không nhận nhầm người, thì dựa theo như nguyên tác miêu tả chàng thiếu niên anh tuấn điển trai này sẽ là đệ tử thân truyền của chưởng môn Minh Huyền Tông.

Bởi hoạ tiết thêu hình rồng phượng bằng chỉ vàng trên nền y phục thân truyền màu đỏ chính là ý tưởng độc quyền làm nên thương hiệu của Huyền Minh Tông ở đại lục Huyền Thiên.

Trong lúc Nhạc Thanh Anh đang rơi vào trầm tư suy nghĩ về thân phận của chàng thiếu niên anh tuấn thì cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần sau một hồi choáng váng vì cú ngã ban nãy.

Vũ Thần Hi chống tay đứng dậy, chỉnh trang lại bộ y phục dành riêng cho đệ tử thân truyền của chưởng môn Huyền Minh Tông xong, rồi lại tinh tế đưa tay ra muốn kéo Nhạc Thanh Anh đứng dậy.

"Ngại quá, ta không làm cô nương bị thương chứ?"

"Không có." Nhạc Thanh Anh nói với lý lẽ chính khí lẫm liệt: "Tuy không bị thương nhưng hành vi của công tử đã làm tôi ngã rất đau. Còn ảnh hưởng đến công việc buôn bán làm ăn của tôi."

Vũ Thần Hi nghe thấy những câu từ Nhạc Thanh Anh vừa nói thì cảm thấy hơi bất ngờ, xong lại đưa đôi mắt to tròn nhìn dáng vẻ nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn của nàng, hắn ngượng ngùng nói:

"Thế tôi bồi thường cho cô nương một ít linh thạch nhé? Một trăm viên linh thạch hạ phẩm có được không?"

Nhạc Thanh Anh vui vẻ tiếp nhận tiền bồi thường và nói “được rồi” xong lại cúi người sắp xếp quầy hàng phù chú dưới đất cẩn thận gọn gàng.

Nhạc Thanh Anh vừa sắp xếp lại quầy hàng lộn xộn do nàng và chàng thiếu niên ngã vào, vừa không khỏi cảm khái một câu trong lòng ‘đại gia có khác’.

Một viên linh thạch trung phẩm bằng một trăm viên linh thạch hạ phẩm đấy.

Mấy ngày nay, nàng vất vả lăn lộn khắp nơi cũng chỉ kiếm được nhiều nhất là vài chục linh thạch hạ phẩm. Nhưng bây giờ đột nhiên có người đền bù cho nàng hẳn 100 viên linh thạch hạ phẩm thì sao có thể ngu ngốc từ chối không lấy.

Vũ Thần Hi nhìn thấy Nhạc Thanh Anh sắp xếp bày biện lại bùa chú thì dùng đôi mắt tràn ngập ngạc nhiên, hưng phấn hỏi: "Cô nương là phù tu sao?"

Nhạc Thanh Anh ừ qua loa một tiếng.