Trong lòng Nhạc Thanh Anh âm thầm tính toán suy nghĩ, bởi vì con người trong thế giới này quá mức tôn sùng các loại dược liệu có chứa linh khí.
Mà không nhận ra những loại dược liệu thuần tự nhiên tuy không có linh khí nhưng lại dễ dàng tìm thấy xung quanh ta vẫn còn rất tốt.
Chính vì điều này, mà một bình đan dược có chút linh khí với hiệu quả trị vết thương ngoài da mức độ nhẹ đã có giá ít nhất là 8 linh thạch hạ phẩm ở trong Linh Chi Đường này.
“Cứ quyết định như thế, sáng ngày mai ta sẽ mang đan dược đến cho ông.”
Nhạc Thanh Anh sau khi nói chuyện với chưởng quầy xong liền vội vã chạy đến ngọn đồi nhỏ phía sau con phố này để hái dược liệu mà nàng cần dùng để luyện chế đan dược.
Sau hai canh giờ, Nhạc Thanh Anh đã hái được rất nhiều dược liệu cần thiết. Nàng nhìn sắc trời ngày một tối hơn thì nhanh chóng quay lại khách điếm ăn tối bằng một bánh bao nhân thịt và một bát cháo trắng loãng.
Ăn cơm tối xong đã sắp đến giờ Tuất, Nhạc Thanh Anh xắn tay áo bắt đầu sơ chế dược liệu sạch sẽ rồi mới đến công đoạn luyện đan.
Nhưng bây giờ nàng mới nhớ ra mình không có lò luyện đan giống như tu sĩ tu luyện đan đạo hoặc luyện đan sư ở thế giới này, mà thời gian sau khi sơ chế dược liệu xong cũng đến giờ Hợi sắc trời bên ngoài sớm đã tối mù tối mịt.
Nhạc Thanh Anh không thể ra ngoài mua lò luyện đan vào giờ này nên đã chạy đi mượn nhà bếp của khách điếm để luyện chế đan dược bán cho Linh Chi Đường vào sáng ngày mai.
Nàng cất công cật lực luyện chế đan dược cả đêm, đến khi trời sáng Nhạc Thanh Anh lại chạy ra ngoài đi mua bình rỗng đựng đan dược vào bên trong rồi mới mang đến Linh Chi Đường.
“Chưởng quầy, chỗ ta có 200 bình Dưỡng Nguyên Đan không có linh khí. Ông mau xem như này có được không?”
Nhạc Thanh Anh đặt một cái tay nải lớn lên quầy thanh toán của Linh Chi Đường để cho chưởng quầy dễ dàng kiểm tra chất lượng đan dược.
“200 bình đan dược này đều là do cô nương tự mình luyện sao? Tiểu cô nương, mất bao nhiêu thời gian để luyện được nhiều đan dược như này?”
Chưởng quầy tên Linh Bạch Châu là một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 tuổi, giọng nói của hắn có chút kinh ngạc xen lẫn kích động nhìn Nhạc Thanh Anh mang đến một lượng lớn đan dược.
Nhạc Thanh Anh không nhanh không chậm điềm tĩnh đáp lời Linh Bạch Châu: “200 bình đan dược này là do ta dùng thời gian một đêm hôm qua để luyện thành nhưng bên trong không có linh khí. Chưởng quầy kiểm tra xem chất lượng có vừa ý không?”
Linh Bạch Châu cầm lấy một bình đan dược lên mở nắp ra đưa lên mũi ngửi thử. Ngửi mùi hương nồng nàn của dược liệu trong bình Linh Bạch Châu không nhịn được nhìn Nhạc Thanh Anh vài lần.
Ban đầu Linh Bạch Châu cũng không hy vọng quá nhiều vào đan dược của tiểu cô nương này. Nhưng kết quả, tiểu cô nương nhìn còn chưa tới mười hai mười ba lại mang đến cho ông ấy một sự kinh hỷ bất ngờ lớn.
Đan dược mới luyện chế ra này quả thực không có linh khí. Tuy nhiên Linh Bạch Châu đã lăn lộn trong nghề buôn bán đan dược nhiều năm, chỉ cần ngửi mùi đã biết tác dụng của bình đan dược này chắc chắn cao hơn loại ông ấy đang bán.
Thật ra, đối với người bình thường, việc đan dược có linh khí hay không không quan trọng.
Bởi vì thân thể người thường là phàm thai không thể cảm nhận được lượng linh khí nhỏ bé như vậy. Nên chỉ cần đan dược có hiệu quả trị liệu tốt, thì vấn đề có linh khí hay không không quan trọng.