"Anh Hứa, đã đến lúc lên sân khấu rồi."
Trợ lý mở cửa bước vào phòng trang điểm, nhìn thanh niên đang nằm trên ghế sofa.
Trên ghế sofa, đôi chân dài miên man của Hứa Tư Lập đặt hờ hững lên tay vịn, thân hình mảnh khảnh tựa lưng lên một cái gối.
Khi nghe tiếng động, cậu kéo cuốn tạp chí đang che mặt xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi nhợt nhạt.
Đôi mắt đen láy và sáng rực ấy vẫn còn chút mơ màng sau giấc ngủ, lại mang theo vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Trợ lý cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng vẫn chuyên nghiệp mỉm cười nói: “Anh Hứa, các fan đang chờ anh đấy. Anh nghe kìa, bên ngoài đều đang gọi tên anh.”
“Hứa Tư Lập!”
“Hứa Tư Lập!”
“Hứa Tư Lập!”
Tiếng hò hét của fan vọng vào từ hội trường, càng làm không khí trở nên sôi động.
Hứa Tư Lập chậm rãi ngồi dậy, gấp tạp chí lại rồi nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trà.
Tóc mái xõa xuống trán, cậu hờ hững vén lên, một động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến trợ lý không thể rời mắt.
“Đi thôi.”
Giọng nói khàn khàn nhưng đầy lười biếng vang lên, Hứa Tư Lập đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng hóa trang.
"Vâng, vâng!"
Trợ lý vội vã chạy theo sau, chợt nhớ ra điều gì, cậu ta quay lại cầm chiếc áo khoác màu đen trên lưng ghế, nhanh chóng khoác lên cho Hứa Tư Lập.
Trong hội trường tối đen, chỉ có ánh sáng lấp lánh phát ra từ những chiếc gậy tiếp ứng mà fan hâm mộ đang cầm trên tay, tạo thành một biển sao lung linh.
Khi sân khấu được nâng lên, Hứa Tư Lập xuất hiện ở trung tâm.
Ánh đèn chiếu rọi lên người cậu, biến cậu trở thành tâm điểm của đêm nay.
Khi tiếng nhạc vang lên, tiếng hò reo và cổ vũ bùng nổ khắp hội trường, làm không khí trở nên sôi động đến đỉnh điểm.
……
"Anh Hứa, màn trình diễn đêm nay thật sự rất thành công!"
Trên ghế phụ, trợ lý vừa lướt qua các bức ảnh và bình luận trên mạng xã hội, vừa quay đầu cười rạng rỡ.
Hứa Tư Lập từ từ cài dây an toàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, nơi các fan đang giơ cao những tấm biển tiếp ứng, tiễn cậu ra về.
Khuôn mặt tuấn tú hơi nhợt nhạt, dưới ánh sáng lờ mờ toát lên vẻ u buồn pha lẫn dịu dàng.
Sau một lúc lâu, cậu mới thu ánh mắt lại, biểu cảm dần trở nên bình thản.
“Lái xe đi.” Hứa Tư Lập nói nhẹ nhàng.
"Vâng." Trợ lý dặn tài xế nhanh chóng khởi động xe, rồi tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Hứa Tư Lập liếc nhìn cậu ta một cái, rồi tựa lưng vào ghế, lười biếng lấy điện thoại ra để chơi game.
“Tinh tinh tinh!”
Đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên, hai tin nhắn hiện ra.
[Anh hai: Đã về đến nhà chưa?]
[Anh hai: Về rồi gọi điện cho anh.]
Hứa Tư Lập mím môi, đáp lại bằng một chữ “Vâng”, rồi tiếp tục quay lại trò chơi.
Khi về đến biệt thự ngoại ô, Hứa Tư Lập lập tức về phòng tắm rửa.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu bước ra mở cửa.
“Tam thiếu gia, sữa bò của ngài.” Người hầu đứng ngoài cửa nói với vẻ cung kính.
“Cảm ơn.”
Hứa Tư Lập một tay cầm khăn lau tóc, một tay cầm ly sữa bò, nhẹ nhàng đá cửa phòng bằng mũi chân.
Quay trở lại ghế sofa, sau khi uống vài ngụm sữa bò, cậu chấp nhận cuộc gọi video mà anh hai vừa gửi đến.
“Tút, tút…”
Khi âm thanh kết nối vang lên, Hứa Tư Lập tình cờ liếc thấy đống tài liệu rải rác trên bàn trà, động tác vốn thư thả của cậu bỗng trở nên nhanh nhẹn.
Cậu nhanh chóng nhặt một tập tài liệu lên, ném chúng xuống sàn nhà, rồi lấy một cái gối che lại.
Ngay lúc đó, màn hình lớn trên tường bừng sáng.
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng xuất hiện trên màn hình, ngũ quan có nét tương đồng với Hứa Tư Lập.
“Hứa Tư Lập!”
Khi kết nối thành công, người đàn ông đã định nổi giận, nhưng vừa nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Tư Lập, anh liền sững lại.
“Em lau sạch sữa trên miệng đi.” Người đàn ông nói với vẻ ghét bỏ.