Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 12

Tề Sóc chú ý tới động tác nhỏ của Bạch Hi, cũng không có coi trọng, tiếp tục nói: "Cô cũng là người chơi phải không?"

"A! Cái gì?" Bạch Hi giả vờ không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc, "Người chơi nào?”

Nhưng Tề Sóc liếc mắt nhìn ra kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô, cười nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô chỉ là một người dân bản địa bình thường, không ngờ lại là một một người mới chơi. Vậy thì làm sao tôi có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy?”

Anh ta đứng thẳng dậy, con dao găm lập tức xuất hiện ở trong tay, Bạch Hi lập tức căng cứng, cô đưa tay phải ra sau lưng lấy ra đoản đao vừa mua trước đó.

"Anh Tề, anh đang nói cái gì vậy? Thật khó hiểu."

"Không sao cả! Có thật hay không…" Tề Sóc đột nhiên trở nên tàn nhẫn và nham hiểm: "Gϊếŧ cô sẽ biết, để tôi xem cô đánh rơi ra thứ gì tốt.”

Đang nói, Tề Sóc đột nhiên đứng dậy, vung con dao găm màu đen trong tay về phía Bạch Hi.

Bạch Hi bị tốc độ của anh ta làm cho kinh ngạc, đẩy chiếc xe điện phía trước, quay đầu chạy lùi, nhưng Tề Sóc lại nhanh hơn.

Bạch Hi còn chưa chạy được mấy bước, Tề Sóc đã đuổi kịp, giống như mèo đuổi chuột, kiêu ngạo nói: “Cô còn chưa cường hóa, cho nên không bằng tôi.”

Cùng lúc đó, con dao găm màu đen vung vào cổ cô, lưng Bạch Hi lạnh buốt, bóng ma của cái chết bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Cô nhanh chóng sử dụng thẻ tốc độ, năm giác quan của cô trong giây lát được nâng cao, tốc độ của con dao găm dường như chậm lại.

Cô lùi lại và quay sang một bên, nhưng không thể tránh được con dao găm đang lao tới. Lưỡi dao sắc bén cứa vào da cô, để lại một vết máu nông trên cổ.

Trên mặt Tề Sóc lộ ra vẻ vui mừng: "Cô dùng thẻ tốc độ? Mới làm mấy nhiệm vụ, mà lại có được thẻ tốc độ, quả nhiên người mới thực sự được chiếu cố."

Bạch Hi không nghe hắn nói bậy, xoay người bỏ chạy, cô biết rất rõ cho dù dùng thẻ tốc độ cũng không phải đối thủ của Tề Sóc, chạy trốn là lựa chọn duy nhất.

Nhưng Tề Sóc làm sao có thể thả Bạch Hi đi? Anh ta đứng dậy, gõ vào tường, nhảy tới trước mặt Bạch Hi, một tay tóm lấy cổ cô, trực tiếp đem người giơ lên.

"Thấy không? Đây chính là chênh lệch, cô dùng thẻ tốc độ, nhưng vẫn so với tôi chậm hơn một chút, sức lực của tôi có thể dễ dàng bóp chết cô.”

Ánh mắt Tề Sóc lạnh lùng, đã coi Bạch Hi như người chết.

Bạch Hi sắc mặt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, hai chân không ngừng vung lên, hai tay vòng qua cổ hắn, ý đồ muốn đẩy Tề Sóc tay ra.

Nhưng sức lực nhỏ bé của cô không thể lay chuyển được Tề Sóc, lượng oxy trong l*иg ngực dần dần giảm xuống, khiến Bạch Hi vô cùng khó chịu.

Tử vong đang ở trước mắt.

Lúc này, cô như nhìn thấy nụ cười hiền hậu của ông bà và những món ăn mẹ nấu.

"Hi Hi, con mau về ăn cơm đi, bố sẽ về sớm thôi." Trước mắt cô hiện lên nụ cười quen thuộc của mẹ.

"Sắp chết rồi, còn có thể cười được?" Bạch Hi cũng không có như người khác sợ hãi hoảng sợ, làm cho Tề Sóc kinh ngạc.

Anh ta đã gϊếŧ rất nhiều người, tất cả đều sợ cầu xin sự thương xót, nhưng cô gái này lại mỉm cười.

Lời nói của Tề Sóc kéo Bạch Hi thoát khỏi ảo giác có ý thức, cô nhìn Tề Sóc, ý chí sinh tồn đặc biệt mạnh mẽ, nhếch lên khóe miệng: "Đương nhiên là anh không hiểu."