Bạn Trai Qua Mạng Của Tôi Là Ngôi Sao

Chương 12

Tôi đã khôi phục trí nhớ, nhưng Sở Giang Khoát không có trong ký ức của tôi.

Có lần, một hôm tôi đang đi học về, gặp một nhóm côn đồ trên đường, chúng chặn đường và yêu cầu đóng phí bảo kê.

Tôi sợ đến mức đưa hết số tiền tôi có nhưng chúng không chịu thả tôi đi. Đúng lúc chúng định làm gì tôi thì một chàng trai xuất hiện và cứu tôi.

Khuôn mặt của chàng trai bị che bởi vành mũ và khẩu trang, tôi không biết anh ấy trông như thế nào.

Anh ấy làm rơi thẻ sinh viên của mình khi rời đi.

Tên trên thẻ sinh viên là Trần Vĩ Kiệt, học ở trường bên cạnh với chúng tôi.

Khi trở về, tôi lén lút chạy sang trường học bên cạnh để tìm anh ấy, quả thực tôi đã tìm thấy anh ấy.

Khi bạn cùng lớp dẫn tôi đi tìm Trần Vĩ Kiệt, anh ấy đang chơi bóng rổ, nhìn từ phía sau, bóng lưng của anh ấy rất giống với người đã giúp tôi ngày hôm đó.

Tôi hỏi: "Chào đàn anh, anh có phải là Trần Vĩ Kiệt không?"

Anh mỉm cười và gật đầu với tôi.

Tôi lại nói: "Em đến đây để cảm ơn anh đã giúp em đánh đuổi bọn côn đồ ngày hôm trước".

Hắn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Anh đã giúp em nhiều như vậy, bất luận thế nào cũng phải đãi anh một bữa."

Tôi nghĩ mình nên cảm ơn anh ấy cho đàng hoàng nên đã để lại WeChat của nhau và nhắn tin hẹn anh ấy đi ăn tối.

Bằng cách này, chúng tôi dần trở nên thân thiết với nhau, thường xuyên trò chuyện trên WeChat.

Một ngày nọ, Trần Vĩ Kiệt tỏ tình với tôi và tôi đã đồng ý.

Sẽ tổ hơn nếu chúng tôi ở gần nhau, cùng học một trường đại học.

Nhưng chỉ vài tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, khi tôi đến trường tìm Trần Vĩ Kiệt, tôi phát hiện anh ấy đang ôm một cô gái.

Cô gái nói rằng cô ấy là bạn gái của Trần Vĩ Kiệt, anh ấy chỉ chơi với tôi thôi.

Tôi tức giận đến mức vừa khóc vừa chạy đi, và sau đó tôi bị tai nạn xe hơi.

Nhưng quản lý của Sở Giang Khoát nói với tôi.

Chàng trai hồi đó của tôi tên là Sở Giang Khoát, cậu ấy học cùng lớp với Trần Vĩ Kiệt. Ngày hôm đó cậu ấy đã đưa cho Trần Vĩ Kiệt thẻ sinh viên của mình.

"Sở Giang Khoát, anh đã biết em nhận sai người sao?"

Anh im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.

Tôi không vui nói: "Vậy tại sao anh không nói cho em biết."

Hắn cười khổ nói: "Khi anh biết, em đã yêu Trần Vĩ Kiệt rồi, nói hay không có quan hệ gì."

Nghe giọng điệu của hắn, chẳng lẽ là...

Tôi do dự và hỏi, "Sở Giang Khoát, trước đây anh có thích em không?"

Vốn tưởng rằng Sở Giang Khoát sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại nhìn tôi buồn bã nói: "Anh rất thích, đã lâu lắm rồi."

"Em. . . Sao em không biết."

Chuyện gì đang xảy ra vậy, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.

Dáng vẻ của ta thành công khiến Sở Giang Khoát vừa lòng, hắn vỗ trán ta nói: "Em ý, em chỉ biết khóc sau lưng anh, hay gọi anh Lâm Giang tới bảo vệ em."

Nghe lời này, tôi tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngây người một hồi, khi ý nghĩ trở lại, lập tức nhảy xuống giường, không thể tin nói: "Anh là Lâm... Anh Lâm Giang, người ở nhà dì Lí."

Sở Giang Khoát bế tôi lên, đặt tôi trở lại giường, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ em mới nhớ ra, đã muộn rồi."

Người hẹn hò qua mạng Lâm Giang là nam diễn viên Sở Giang Khoát, nam diễn viên Sở Giang Khoát là anh hàng xóm cũ Lâm Giang.

Thật là một nồi máu chó lớn!

Bên ngoài đang hỗn loạn cả lên, trên mạng đang mắng Sở Giang Khoát không chỉ cướp bạn gái người khác mà còn đánh người.

Những lúc đó anh ấy cũng như người bình thường, chăm sóc tôi trong bệnh viện mấy ngày qua.

"Mao Mao, nào, há miệng ra, anh cho em ăn trái cây."

"Mao Mao, để anh lau mặt cho em."

"Mao Mao, đầu của em còn đau không, để anh xoa bóp cho em"

...

Tôi nghi ngờ rằng tôi không chỉ đầu bị tổn thương, mà tôi còn bị què.