Lúc này, tai cô vẫn còn ù đi, có thể thấy được sức công phá của vụ nổ. Nếu như lúc nãy hai người vẫn còn nằm trên điểm nổ, chỉ sợ đã được tiễn lên thiên đường rồi.
Ân cứu mạng, chỉ đền bù chút tiền thuốc men, cô cũng thấy hơi ngại.
Lương Bằng sốt ruột, nhìn thấy cô gái này mặc trang phục diễn viên quần chúng, tưởng rằng lại là cô gái nào để ý đến nghệ sĩ nhà mình, muốn nhân cơ hội làm quen, định bước đến giải vây.
Không ngờ Ninh Dực Trình lại nói: “Được.”
Anh nhận điện thoại của Viên Y Y, lưu số điện thoại của mình vào: “Số Wechat của tôi chính là số điện thoại.”
Nói xong, anh lập tức đi theo Lương Bằng.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lăng Phường mới dám đưa tay lên xoa ngực: “Viên Y Y, lúc nãy cô làm tôi sợ chết khϊếp! Sao đột nhiên cô lại chạy.”
“Tôi sợ quá nên vậy.”
“May mà có anh chàng đẹp trai kia cứu cô, nếu không thì bây giờ cô không chết cũng bị thương rồi.”
“Đúng vậy...” Viên Y Y có chút ngẩn ngơ, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau sự việc đột ngột vừa rồi.
Quay trở lại xe bảo mẫu, Lương Bằng trực tiếp nói tài xế lái xe đến bệnh viện.
“Cậu nhìn lại cậu xem, một diễn viên nổi tiếng như cậu không làm, lại chạy đến đây đóng vai quần chúng. Cậu nói muốn trải nghiệm cuộc sống, muốn tìm cảm giác diễn xuất, tôi cũng đồng ý cho cậu đi, nhưng mà cậu nhìn lại cậu xem, suýt chút nữa thì mất mạng rồi đấy! Tôi thật sự là phục cậu luôn!” Lương Bằng vẫn còn sợ hãi.
“Được rồi, tôi có bị sao đâu.” Ninh Dực Trình ngẩn ngơ, trước mắt cứ hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, ánh mắt hoảng sợ, và cả lúm đồng tiền trên má cô gái kia.
“Không sao! Nếu cậu mà có chuyện gì, thì tôi phải ăn nói với công ty như thế nào đây! Ba năm thực tập sinh cậu cũng đã cố gắng vượt qua rồi, con đường sự nghiệp rộng mở. Công ty cũng đã quyết định sau này sẽ dồn tài nguyên cho cậu, vào lúc quan trọng như vậy, coi như là tôi cầu xin cậu, đừng có gây thêm chuyện nữa!”
“Hôm nay chỉ ngoài ý muốn thôi.” Giọng Ninh Dực Trình thản nhiên.
“Ngoài ý muốn? Cậu vì muốn cứu một cô gái đóng vai quần chúng nhỏ bé kia mà không tiếc mạo hiểm tính mạng? Haizz, tôi thật sự không hiểu nổi cậu nữa. Đúng rồi, cậu đừng có thân thiết quá mức với cô gái kia. Loại con gái như vậy tôi gặp nhiều rồi, tưởng rằng bám víu được vào người có tiếng tăm, có địa vị thì có thể một bước lên mây, vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn. Bọn họ chẳng một ai thật lòng.”
Ninh Dực Trình cảm thấy hơi phiền, hôm nay người quản lý này thật sự hơi lắm lời.
“Anh yên tâm đi, trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một diễn viên quần chúng quèn thôi.”
Lương Bằng cứng họng, thôi được rồi, chuyện này để sau này tính tiếp, trước mắt còn một chuyện quan trọng hơn: “Vậy rốt cuộc cậu định thế nào, chẳng lẽ định chạy long nhong đóng vai quần chúng cả đời sao?”
“Cho tôi thêm một tháng nữa.”
“Lời này là thật chứ?” Giọng Lương Bằng kích động đến mức thay đổi.
“Nhưng mà, tôi cũng có điều kiện, giúp tôi hủy phòng khách sạn 5 sao đi, hơn nữa một tháng này anh không được phép đi theo tôi.”
“Cái này...”
“Yên tâm, có một số chuyện tôi chưa nghĩ thông. Vẫn cần phải suy nghĩ thêm một thời gian nữa.”
Lương Bằng: “...”
Thật ra Lương Bằng là một người quản lý có tiếng trong giới, anh ấy đã từng dẫn dắt rất nhiều minh tinh nổi tiếng, nhưng mà hiện tại anh ấy lại một lòng một dạ đi theo Ninh Dực Trình, ngoại trừ việc đánh giá cao tố chất của anh, đương nhiên còn có nguyên nhân là do gia thế của anh nữa.
Yêu cầu của Ninh Dực Trình cũng không phải là quá đáng, nhưng lại đúng lúc vào thời điểm mấu chốt này.
Trước đó, anh ấy đã tốn rất nhiều công sức mới giúp Ninh Dực Trình giành được vai nam chính của một bộ phim điện ảnh, bộ phim được đầu tư sản xuất rất bài bản, kinh phí khổng lồ, hơn nữa ekip sản xuất cũng là ekip vàng luôn đạt được những kỷ lục phòng vé. Một bộ phim như vậy, đừng nói là đóng vai nam chính, cho dù chỉ là đóng vai phụ thôi, thì Ninh Dực Trình cũng có thể nổi tiếng với tốc độ tên lửa.