“Hiểu rồi ạ.”
“Được rồi, lời thoại rất đơn giản, cảnh quay cũng đơn giản, coi như là để cô học hỏi kinh nghiệm.”
“Được.”
Viên Y Y đi sang một bên chuẩn bị.
Bởi vì cảnh quay này nối tiếp với cảnh quay sáng nay, cho nên không cần thay trang phục, nhưng mà phải trang điểm lại.
Cô tìm chuyên viên trang điểm trang điểm nhẹ lại một chút, sau đó bắt đầu chờ đợi.
Mấy ngày nay cô coi như đã ngộ ra, thực ra làm diễn viên vất vả nhất không phải là lúc quay phim, mà là thời gian chờ đợi quá lâu.
Phần lớn thời gian đều là chờ đợi.
Chờ nhân viên ánh sáng điều chỉnh ánh sáng, chờ các diễn viên khác diễn xong, chờ diễn viên chính điều chỉnh xong trạng thái...
Dù hiện tại cô đã chuẩn bị xong, không thể lập tức quay được.
Chỉ có hai câu thoại, cô đã thuộc nằm lòng rồi.
Hồi còn đi học cô đã biết, trí nhớ của mình rất tốt. Ưu điểm này áp dụng vào việc đóng phim quả thực là quá tốt.
Cô không nhịn được mà tưởng tượng đến một ngày nào đó mình được làm nữ chính, phải mặc trang phục cổ trang, học thuộc lòng cả một đoạn dài lời thoại.
Cố Manh nghe nói Viên Y Y được đóng vai khách mời nhỏ, cũng chạy đến hóng chuyện: “Ôi, lát nữa chắc tớ bận lắm, không rảnh quan tâm đến cậu đâu, cậu cố gắng lên, rất nhiều diễn viên phụ đều nổi tiếng từ những vai diễn nhỏ như vậy đấy. Chờ cậu diễn tốt rồi, chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Dù sao thì ở trong cái giới chỉ nhìn mặt này, Viên Y Y không hề thua kém bất kỳ ai.
Ban đầu Viên Y Y đã rất căng thẳng rồi, giờ lại càng hồi hộp hơn, mồ hôi túa ra đầy tay.
Cô lấy điện thoại ra, lần này Muộn Độn Nhi ra ngoài rất nhanh, không biết có phải nó rất thích cái chén và gói snack cay mà cô cho vào hôm qua hay không.
Cũng không biết lần sau nó sẽ mang gì về nữa.
Thu hoạch cỏ ba lá xong, tâm trạng Viên Y Y cũng bình tĩnh hơn, chỉ là một vai khách mời nhỏ thôi mà, mục tiêu của cô không chỉ có vậy, mới vào nghề đã gặp may mắn được nhận vai diễn 200 tệ một ngày, chỉ cần từng bước từng bước một, kiếm thật nhiều tiền, leo lêи đỉиɦ cao của cuộc đời không phải mơ nữa!
Cảnh quay này kể về việc nội gián do cô thủ vai gặp mặt đồng bọn.
Cô đứng ở bên cạnh cửa chờ đợi, vẻ mặt có chút sốt ruột, ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì, sắp đến giờ hẹn rồi.
Cuối cùng, một người phụ nữ bước nhanh vào trong, ngồi xuống chiếc ghế chủ vị trong phòng.
“Chủ công đâu? Sao ngài ấy không đến?” Viên Y Y có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi.
Đối phương xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, thản nhiên nói: “Chủ công có việc bận, nên nói ta đến đây.”
Viên Y Y nhìn thấy chiếc nhẫn, mặt mày trắng bệch, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tuy rằng cúi gằm mặt xuống, nhưng máy quay vẫn bắt được đôi môi mím chặt và sắc mặt trắng bệch của cô: “Nô tỳ không biết... Xin tỷ tỷ trách phạt.”
Đối phương cười ha hả: “Đứng lên đi, chỉ là một chiếc nhẫn mà đã dọa cô thành ra thế này.”
Thế nhưng chân Viên Y Y lại như nhũn ra, không đứng dậy nổi.
“Tốt, cảnh này qua!” Đạo diễn hài lòng hô lên.
Phó đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, ban đầu ông ấy không hề đặt hy vọng vào cô gái này, không ngờ cô lại diễn rất đạt.
Thầy Triệu cũng đứng bên cạnh xem, người này do ông ấy tìm đến, ông ấy cũng có trách nhiệm, đoàn phim này ông ấy chỉ là kiêm nhiệm thôi, nếu như Viên Y Y diễn không tốt thì chính là đập bảng hiệu của ông ấy rồi. May mà Viên Y Y rất cố gắng, một lần đã qua!
Phó đạo diễn hòa nhã nói: “Cô là Viên Y Y đúng không, sau này cứ đến đoàn phim làm diễn viên cố định đi, một tháng 5000 tệ, cô có đồng ý không?”
5000 tệ!
Viên Y Y không dám tin vào tai mình.
Đây quả thực là bánh ngon trên trời rơi xuống!
Đương nhiên cô đồng ý rồi! Vai diễn của cô thuộc vai khách mời nhỏ, tính theo ngày chỉ có 200 tệ một ngày, không có tiền tăng ca, nếu như không có cảnh quay của cô, vậy thì ngày hôm đó cô sẽ không có thu nhập, chỉ có thể đi đoàn phim khác tìm việc.