Đám Nhóc Con Không Có Khả Năng Ngoan Như Vậy

Chương 5: Thủ tục nhận việc

Nói xong, cô thao tác trên bảng điện tử, một con robot nhỏ lập tức bay vào từ phía bên ngoài.

Chân của robot không chạm đất, nó di chuyển rất nhanh.

"Robot bảo mẫu số 4586 sẵn sàng phục vụ ngài!"

Giọng nói của robot rất giống người thật, êm dịu và nhiệt tình, trông đầy sức sống.

"Đây là robot bảo mẫu của Sở Nuôi Dưỡng. Nó sẽ hỗ trợ cậu chăm sóc bọn trẻ và hướng dẫn cậu trong quá trình huấn luyện. Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, cứ hỏi nó."

"Hy vọng cậu sẽ làm việc thật tốt. Trong suốt thời gian thực tập, giám sát viên sẽ theo dõi mọi hành vi của cậu, điều này sẽ ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi cuối cùng."

"Chúc cậu làm việc thuận lợi."

Sau khi nói xong, Quách Hủy vẫy tay, để robot dẫn Tô Từ đến Sở Nuôi Dưỡng.

Khi Tô Từ và robot đã rời khỏi, một đồng nghiệp ngồi cạnh Quách Hủy nói: "Năm nay Sở Nuôi Dưỡng đã bị hỏng hơn bốn mươi con robot bảo mẫu rồi phải không? Đám quái vật nhỏ đó thực sự coi robot như đồ chơi."

"Đúng thế." Quách Hủy xoa trán, thở dài: "Hy vọng cậu Tô Từ này có thể trụ lâu hơn chút."

Từ khi Sở Nuôi Dưỡng được thành lập đến nay, chưa có nhân viên nào vượt qua được ba tháng thử việc.

Hy vọng cậu ta có thể trụ được lâu hơn, ít nhất là cho đến khi bọn họ tuyển thêm được nhân viên mới.

"Nhân viên thực tập Tô Từ, chào cậu. Tôi là robot bảo mẫu số 4586, từ nay chúng ta sẽ là đồng nghiệp. Rất vui được gặp cậu!"

Robot bảo mẫu bay lơ lửng bên cạnh Tô Từ, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà tình cảm, đôi mắt điện tử chớp chớp.

Con robot này có cái đầu tròn, lớp vỏ kim loại bên ngoài được sơn màu trắng, trên đó được điểm xuyết bằng những bông cúc nhỏ đáng yêu.

"Tôi có thể gọi cậu là Tô Tô không?" Nó nói một cách thân thiện.

Tô Từ nhìn robot, cảm thấy khá thú vị.

Robot giống như một con rối, nhưng linh hoạt và thông minh hơn nhiều, dường như còn có suy nghĩ riêng.

*

Lúc này, cả hai đã ra khỏi tòa nhà hành chính.

Để trở về Sở Nuôi Dưỡng nhanh hơn, dưới sự chỉ dẫn của robot số 4586, Tô Từ bước lên một bệ tròn gần cổng.

Khi cậu và robot đã đứng lên, một giao diện điện tử hiện ra trước mặt cậu.

Đồng thời, có một tia sáng quét qua toàn thân Tô Từ.

【Xác thực thân phận thành công!】

【Chào mừng nhân viên thực tập Tô Từ, xin hãy chọn địa điểm cần đến.】

Một bản đồ giản lược hiện lên với các icon nhỏ như Ban Hành Chính, Ban Hậu Cần, Ban Y Tế, Ban Hành Động...

Mặc dù chữ viết khá lạ lẫm, nhưng Tô Từ vẫn có thể đọc được.

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của robot, cậu chọn điểm đến là Sở Nuôi Dưỡng.

【Lựa chọn thành công!】

【Đang tiến hành truyền tống...】

Dưới chân Tô Từ, bệ tròn phát ra ánh sáng trắng.

Khi Tô Từ mở mắt, cậu đã đứng trước cổng của Sở Nuôi Dưỡng.

【Truyền tống thành công.】

【Lần truyền tống này trừ 1 điểm, còn lại 99 điểm.】

Tô Từ nhìn xuống bệ tròn dưới chân, nó có chức năng giống Truyền Tống Trận, nhưng dường như nguyên lý hoạt động khác.

Tô Từ còn đang mải suy nghĩ thì chợt nghe giọng nói của bảo mẫu robot vang lên: “Đến giờ ăn rồi, Tô Tô, mau mau chuẩn bị bữa tối cho các bé thôi!”

“Nếu không đúng giờ, các bé sẽ giận đấy!” 4586 nhắc nhở.

Bữa tối?

Mắt Tô Từ sáng rực lên, không cần 4586 thúc giục, cậu đã đi theo nó vào trong Sở Nuôi Dưỡng.

Trong Sở Nuôi Dưỡng có một khoảng sân rất rộng, bốn phía được bao quanh bởi những bức tường kim loại cao và chắc chắn, bức tường này cao chừng hai ba tầng lầu.

Từ bên ngoài nhìn vào, Tô Từ không thấy một chút đất đai hay ngọn cỏ nào, nơi nơi đều được lát một loại kim loại đặc biệt, sàn nhà trơn bóng, phản chiếu ánh sáng dưới đèn đường, tạo cảm giác xa xăm huyền bí.

Dọc đường đi, 4586 vừa đi vừa nói: “Các bé đều ở trên lầu, bây giờ chúng ta đến nhà bếp. Hôm nay trạm tiếp tế vừa đưa hàng hóa tới, có thể cho các bé một bữa tối phong phú!”

Phong phú?

“Được!”