“Sau đó thì sao? Tiểu Quân Luật sẽ ra sao?” Úc Tinh Kiều không kìm được mà truy hỏi tiếp.
[Hóa thân thành bóng tối, tận hưởng sự cô độc vĩnh hằng.]
Úc Tinh Kiều cảm giác trái tim mình vừa bị đâm một nhát.
Hai từ “cô độc” đυ.ng trúng nỗi đau sâu kín của cậu.
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?” Úc Tinh Kiều hỏi tiếp.
Thấy Úc Tinh Kiều vẫn chưa hiểu, hệ thống lập tức đổi giọng:
[Xin hãy chú ý đến trạng thái tâm lý của nhóc con. Hiện tại nhóc con đang ở trong giai đoạn quan trọng, rất cần sự yêu thương và hướng dẫn đúng đắn từ phụ huynh.”
Phụ huynh sao?
Trong lòng Úc Tinh Kiều bất giác trỗi dậy một cảm giác trách nhiệm.
Cậu không thể thay đổi số phận của chính mình, nhưng ít ra, nhóc con Quân Luật còn có hy vọng.
Cậu có thể dẫn nhóc con đến một cuộc sống khác tươi đẹp hơn.
Nếu là một trò chơi khác, có lẽ cậu sẽ thử khám phá các loại kết cục khác nhau.
Nhưng cụm từ “Hóa thân thành bóng tối, tận hưởng sự cô độc vĩnh hằng” khiến mắt cậu nhói đau.
Cô độc làm sao có thể là tận hưởng được chứ?
Cậu tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Nhóc con của cậu nhất định phải sống một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc, tận hưởng niềm vui đến cuối đời!
Sau khi tiêu hóa hết thông tin, Úc Tinh Kiều liền đóng nhật ký trò chơi lại.
Ánh mắt của cậu lại một lần nữa dừng trên hình ảnh của tiểu hắc cầu.
Nghĩ đến việc nhóc con này vì cậu đột ngột rời đi mà cảm xúc sa sút, khiến giá trị hắc hóa tăng lên, dù biết rằng nó chỉ là những dòng dữ liệu, Úc Tinh Kiều vẫn không kiềm được mà cảm thấy mềm lòng.
Từ bé đến lớn, cậu luôn là người chỉ gây rắc rối cho người khác, nên cảm giác được ai đó cần mình như thế này vừa mới mẻ lại vừa rung động đến khó tả.
Khóe môi Úc Tinh Kiều hơi cong lên, nụ cười toát lên từ tận đáy lòng.
Nhưng giờ phải làm thế nào để an ủi nhóc con đây?
Nếu cảm xúc của nó đang tụt dốc, có lẽ mình phải vỗ về một chút?
Úc Tinh Kiều liền học theo động tác của các y tá trước kia đã chăm sóc cậu, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt lêи đỉиɦ đầu của tiểu hắc cầu.
Dĩ nhiên, cậu chỉ có thể chạm vào màn hình lạnh lẽo của chiếc máy tính.
Hành động này khiến Úc Tinh Kiều cảm thấy hơi xấu hổ.
Những trò chơi thông thường chỉ có thể tương tác thông qua các hành động có sẵn để nhân vật phản hồi hoặc thực hiện động tác tương ứng.
Có điều, trò chơi này lại quá chân thực, khiến cậu nhất thời quên mất điều đó.
Thế nhưng, sự thật chứng minh rằng trò chơi này không giống các trò chơi khác.
Khi Úc Tinh Kiều thu tay lại, cậu phát hiện tiểu hắc cầu vốn luôn bất động đột nhiên nhảy lên một chút.
“Ba tức, ba tức?” Một dòng tin nhắn với dấu chấm hỏi hiện ra bên trên đầu của nó.