Thôn Tiên Ẩn.
Lục Trường Tuyết không bao giờ tưởng tượng nổi rằng mình, một con quỷ, lại bị một người phàm kéo chạy đến mức muốn nôn.
“Chậm lại, chậm lại, tôi sắp nôn rồi... ọe...” Lục Trường Tuyết dựa vào cây hòe lớn, không ngừng nôn khan.
“Chị là ma sao mà yếu đuối thế?” Chu Bổn Tân thở hổn hển, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi từ trán. Mồ hôi ướt đẫm áo T-shirt của cậu ấy, những khối cơ bắp lớn nổi bật rõ ràng.
Khóe miệng Lục Trường Tuyết co giật, nếu không phải cô ấy là quỷ thì cô ấy đã đấm Chu Bổn Tân ngay lập tức rồi.
Những người dân trong làng quỳ gối nhìn Chu Bổn Tân và Lục Trường Tuyết, sắc mặt đều lộ vẻ kỳ lạ.
“Ngũ Công, không phải cô gái nhỏ đó đã bị chúng ta hiến tế rồi sao? Vậy cô gái nhỏ này là ai?” Một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa cảm thấy nổi da gà, không lẽ Chu Bổn Tân dẫn theo hai cô gái?
“Không quan tâm người ngoài làng này là ai, mau đuổi cả hai bọn họ ra khỏi đây!” Ngũ Công vung gậy nặng nề xuống đất, ánh mắt rơi vào những nén hương đang cháy trên bàn thờ.
Những nén hương chỉ cháy được một phần ba, lễ hiến tế chưa hoàn tất, không thể để người khác phá hỏng.
Lục Trường Tuyết chỉ vào chính mình: “Muốn đuổi tôi đi sao? Các người đã làm cục cưng của tôi biến mất còn muốn đuổi tôi đi? Thực sự khiến quỷ nổi giận.”
Trong lúc cô ấy nói, những người phụ nữ trung niên đã lao vào.
Lục Trường Tuyết không tránh cũng không né, những người phụ nữ trung niên nhào vào mà không trúng, cơ thể cô ấy xuyên qua họ.
Những người phụ nữ trung niên lập tức la hét kinh hoàng: “Cô ta không phải người, là quỷ”
“Sợ cái gì! Dù là quỷ cũng không phá hỏng được lễ hiến tế, mọi người giữ chặt, chờ lễ hiến tế kết thúc, Thần Sinh Đôi sẽ gϊếŧ cô ta!” Dường như không phải lần đầu Ngũ Công thấy ma, hoàn toàn không sợ Lục Trường Tuyết hiện hình.
Chu Bổn Tân đã chạy đến bên bàn thờ, bàn thờ được dựng bằng gỗ.
Cậu ấy lực lưỡng, đá một cái, một góc của bàn thờ phát ra tiếng kêu lách tách, vết nứt lập tức xuất hiện.
Thấy vậy, Chu Bổn Tân định đá thêm một cái thì vài người đàn ông tuổi cao lao tới, dùng tay chân giữ chặt Chu Bổn Tân, không cho cậu ấy tiếp tục phá hoại.
“Mọi người cố gắng, sức lực của tên nhóc này quá lớn, giữ chặt cậu ta!
Chu Bổn Tân mặt đỏ như gấc, dùng hết sức để chống cự, nhưng một đôi tay không thể địch lại bốn đôi tay, cuối cùng vẫn bị giữ chặt dưới đất.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi tức giận nói: “Cậu là người của làng chúng ta mà lại giúp đỡ người ngoài phá hoại!”
“Cút! Các người đang làm chuyện mê tín dị đoan, tôi làm theo chính sách của nhà nước để phá hoại các hoạt động mê tín, tôi có lỗi gì! Mang đàn chị tôi đi kết âm duyên, các người còn dám làm thế!”
Chu Bổn Tân mắng xong, lại gọi với Lục Trường Tuyết: “Chị có thể phát huy lợi thế của quỷ để giúp tôi không, tôi sắp bị đánh chết rồi!”
Vài người đàn ông giữ Chu Bổn Tân sửng sốt trong một giây, rồi ngay lập tức không thương tiếc mà đánh đấm Chu Bổn Tân.
“Chúng ta làm mê tín dị đoan, cậu tìm quỷ giúp đỡ thì không phải mê tín dị đoan à?” Người đàn ông hơn năm mươi tuổi mắng.
Lục Trường Tuyết bay đến, vuốt người đàn ông trung niên một cái, nhanh chóng giải cứu Chu Bổn Tân.
“Cậu tiếp tục phá bàn thờ, tôi sẽ phát huy sức mạnh lớn hơn.” Trong mắt Lục Trường Tuyết đã gần như hóa thành thực chất đỏ rực, nếu không thấy được Vân Kiến Nguyệt, lý trí cuối cùng của cô ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nói xong, Lục Trường Tuyết phát ra cơn giận dữ mạnh mẽ chưa từng có, cơn giận dữ bao trùm hơn trăm người dân trong làng.
Không biết ai đã la lên.
“Tiểu Thanh Thanh tới!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin