Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn

Chương 28

Chỉ thấy Vân Kiến Nguyệt mở cưa điện, tiếng cưa phát ra âm thanh chói tai. Không biết cô lấy đâu ra sức mạnh, thực sự chịu đựng được áp lực của Mặc Trầm, chạy nhanh vài bước đến trước mặt hắn.

Mặc Trầm nhướng mày, không ngờ Vân Kiến Nguyệt lại có thể phá vỡ sức mạnh của mình.

Dù hắn chỉ sử dụng một chút sức mạnh của tà thần, nhưng một con người bình thường lại có thể vượt qua được sức mạnh đó, thật sự thú vị.

"Vẫn còn thở được, thật đáng khen." Mặc Trầm không tiếc lời khen ngợi Vân Kiến Nguyệt.

Mặt Vân Kiến Nguyệt đỏ như táo, cô nhe răng cười, rồi bất ngờ giơ tay nắm lấy mái tóc dài như suối của Mặc Trầm, dùng cưa điện cắt mạnh một đường!

Mặc Trầm chẳng mảy may quan tâm đến hành động của cô, hắn là tà thần bất tử bất diệt, dù thân thể hay tóc tai bị tổn hại cũng có thể phục hồi.

Một mảng lớn tóc đen rơi xuống đất, Mặc Trầm khẽ cười, định dùng sức mạnh của tà thần để làm tóc mọc lại.

Ngay lập tức, sắc mặt của Mặc Trầm thay đổi.

Tại sao tóc của hắn không mọc ra được?!

"Ngươi đã làm gì ta!" Mặc Trầm không còn giữ được vẻ điềm tĩnh lúc nãy, tức giận đến mức tự tay bóp cổ Vân Kiến Nguyệt.

Vân Kiến Nguyệt với chút không khí cuối cùng trong phổi, cười hớn hở: "Hì hì, anh đẹp trai đã biến thành xấu xí rồi."

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Vân Kiến Nguyệt giơ chiếc cưa điện lên và chém thẳng vào tim của Mặc Trầm.

Không thể để cô dùng thứ kỳ lạ này chém trúng! Cơ thể của Mặc Trầm phản ứng cực nhanh, hắn vung tay áo lên và đánh bay Vân Kiến Nguyệt.

Ánh mắt của Mặc Trầm lướt qua mái tóc rơi trên mặt đất, lần đầu tiên trong hàng nghìn năm hắn thực sự bùng phát cơn giận.

Hắn đã không cảm nhận niềm vui hay nỗi buồn trong hàng nghìn năm rồi, kể từ khi hắn trở thành tà thần, những cảm xúc của con người đã không còn nữa.

Nhưng lúc này, tâm trí của hắn tràn ngập cơn thịnh nộ, những cảm xúc mãnh liệt liên tục gào thét trong đầu, thôi thúc hắn gϊếŧ chết người phụ nữ chết tiệt này.

Cô không chỉ dám kết duyên âm với hắn, mà còn dám cắt tóc hắn.

Trong cơn giận dữ, Mặc Trầm đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt lại rơi vào mớ tóc bị cắt.

Trên mái tóc đen có những giọt máu li ti. Nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra.

Và trên những giọt máu đó, có một luồng khí tức thần thánh.

Đó không phải là khí tức của tà thần như hắn, cũng không phải là khí tức của những thần giả tạo do con người tạo ra, mà là khí tức của một vị thần thật sự, một vị thần đã biến mất từ hàng ngàn năm trước.

"Ngươi là ai?" Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào Vân Kiến Nguyệt, tay trái của hắn bắt đầu tập trung sức mạnh tà thần, khiến toàn bộ âm khí trong cung điện ngầm như được dẫn dắt, nhanh chóng bay đến bao quanh hắn.

Cuối cùng Vân Kiến Nguyệt cũng có thể thở lại, hít lấy hít để từng hơi. Cô chẳng thèm để ý đến sự nguy hiểm cận kề, mà thay vào đó, cô nở một nụ cười vô tư: "Không phải anh nói tôi là tân nương của anh sao? Sao còn hỏi tôi là ai? Chồng yêu của tôi, không lẽ anh mắc bệnh Alzheimer?"

“Không đúng, anh mặc trang phục cổ xưa, chắc đã chết từ lâu rồi. Không thể gọi là chồng, anh không hiểu đâu.” Vân Kiến Nguyệt đột nhiên đổi giọng, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn, rồi cô cất giọng ngọt ngào nhưng đầy châm chọc: “Phu quân~”

Cơn giận của tà thần bùng phát mạnh mẽ.

Lý trí mách bảo hắn rằng cần phải tìm hiểu rõ ràng người phụ nữ này là gì trước đã.

Nhưng cơn giận dữ không ngừng ăn mòn lý trí của hắn.

Cuối cùng, tà thần nâng tay trái lên.

Bất kể người phụ nữ điên rồ này là gì, bây giờ hắn sẽ lấy mạng cô!

Nhóm dịch: Nhà YooAhin