Vân Kiến Nguyệt và người đàn ông mắt đối mắt. Sau một lúc, cô nhe ra một nụ cười rạng rỡ rồi chào hỏi: "Chào anh đẹp trai."
Biểu cảm của người đàn ông không thay đổi, chỉ có ánh mắt chuyển từ gương mặt của Vân Kiến Nguyệt xuống cổ tay cô.
Một sợi chỉ đỏ mờ mờ, một đầu buộc vào cổ tay của Vân Kiến Nguyệt, đầu kia lại buộc vào cổ tay của hắn.
"Tân nương của ta...?" Mặc Trầm nhướng mày, nở một nụ cười đầy thú vị.
Ai lại to gan đến thế, dám định âm hôn cho cả hắn?
Sợi dây tơ hồng này cũng thật táo tợn, dám buộc vào người hắn.
“Tân nương gì chứ?” Vân Kiến Nguyệt cũng nhìn thấy sợi tơ hồng trên cổ tay mình, cô giơ tay lên xoay xoay cổ tay, nhận ra rằng sợi chỉ đỏ này không cản trở gì đến hoạt động của cô.
Sau đó, Vân Kiến Nguyệt không kiềm chế được mà bắt đầu quan sát Mặc Trầm.
Phải nói rằng anh chàng này thật sự rất đẹp, giống như đã mở bộ lọc làm mịn da, không thể thấy một lỗ chân lông nào.
Nhưng có một điểm chưa hoàn hảo, đó là anh chàng này không thở, ngực không hề phập phồng, rõ ràng không phải là người sống.
“Không cố ý làm phiền, tôi có việc, xin phép đi trước.”
Vân Kiến Nguyệt ngồi dậy từ trong lòng Mặc Trầm, một chân còn chưa chạm đất thì eo thon của cô đã bị bàn tay lớn của hắn giữ chặt: "Muốn đi đâu? Tân nương của ta."
Theo bản năng, cô đưa tay lên chống đỡ, không may lại chạm vào cơ bắp rắn chắc.
Vân Kiến Nguyệt - kẻ không biết sợ là gì, không kiềm chế được bàn tay của mình mà nắm chặt lại.
Cảm giác thật tuyệt!
Sắc mặt của Mặc Trầm lập tức trở nên u ám, trong đôi mắt đen như mực của hắn phản chiếu hình ảnh của Vân Kiến Nguyệt, như thể đang nhìn một người đã chết.
“Vẫn dám nắm chặt?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trầm phát ra từ kẽ răng.
Vân Kiến Nguyệt vội vàng thu tay lại, cười cười nói: “Tôi nói là tôi không cố ý, anh tin không?”
“Hừ.” Mặc Trầm cười lạnh một tiếng, Vân Kiến Nguyệt liền bị một sức mạnh vô hình đẩy ngã xuống đất.
"Anh thay đổi sắc mặt thật nhanh, không phải vừa rồi anh còn sàm sỡ tôi, sờ eo tôi sao?" Vân Kiến Nguyệt lập tức bật dậy, lòng bàn tay đau rát.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy hai tay mình bị cọ xát trên mặt đất đến rách da, những giọt máu nhỏ li ti bắt đầu rỉ ra, nhanh chóng nhuộm đỏ nửa lòng bàn tay.
Mặc Trầm nhẹ nhàng giơ tay lên, làm động tác bóp cổ.
Dù hắn và Vân Kiến Nguyệt còn cách nhau năm sáu mét, nhưng Vân Kiến Nguyệt cảm thấy như cổ mình bị một sức mạnh khủng khϊếp bóp chặt.
Không khí ngày càng loãng, nếu không làm gì đó ngay, cô thực sự sẽ bị bóp chết.
Mặc Trầm ngồi trên ghế đá, vẻ mặt nhàn nhã, hứng thú nhìn gương mặt của Vân Kiến Nguyệt dần trở nên đỏ bừng: “Ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để kết duyên âm với ta, nhưng đến đây là chấm dứt.”
“Tôi xinh đẹp thế này mà anh cũng không động lòng sao?” Vân Kiến Nguyệt gần như không thể thở nổi, nhưng vẫn không kiềm được mà cãi lại, lãng phí từng chút không khí quý giá trong phổi.
“Có vẻ lực chưa đủ mạnh.” Ngón tay của Mặc Trầm siết chặt hơn.
Ngay lập tức, mắt của Vân Kiến Nguyệt gần như lật ngược lên.
Nếu hắn đã vô tình, thì đừng trách cô vô nghĩa.
Vân Kiến Nguyệt vén váy, một tay đưa vào giữa hai chân, động tác cực kỳ thô tục.
Một tia hàn khí thoáng qua mắt Mặc Trầm, giọng nói càng lạnh hơn: "Không biết xấu hổ."
Ngay khi Mặc Trầm chuẩn bị hành động tiếp, Vân Kiến Nguyệt rút ra một chiếc cưa điện mini một cách khó khăn.
Đó là cái gì? Mặc Trầm – người sống đã mấy nghìn năm, lần đầu tiên tỏ ra nghi ngờ.
Nhưng hắn nhanh chóng biết được đó là gì.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin