"Không ổn rồi, mình phải tìm người giúp." Lục Trường Tuyết quay lại nhìn chiếc ghế trống một lần nữa, nghiến răng và nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc này.
Chu Bổn Tân vẫn đang thắc mắc trên đường về nhà, cậu ấy lẩm bẩm: "Cái thứ đó chẳng nặng chút nào, vậy mà cứ bắt mình khiêng cùng, không biết anh ta có sao không?"
Khi về đến nhà, cậu ấy phát hiện nồi nước sắp cạn liền nhanh chóng dập lửa.
Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, lửa trên bếp lò tắt ngấm, không còn lại chút tàn lửa nào.
Chu Bổn Tân rùng mình, chắp tay lẩm bẩm: "Bà ơi, con là cháu ruột của bà mà, đừng dọa con."
Vừa lẩm bẩm, cậu ấy vừa quay đầu lại tìm Vân Kiến Nguyệt.
Nhưng ngay khi cậu ấy vừa quay lại, một gương mặt quỷ dữ tợn xuất hiện ngay trước mắt.
"Á đù!!!"
Chu Bổn Tân hét lên một tiếng chói tai, một người đàn ông cao 1m80 nặng 90kg đột nhiên nhảy cao gần 2 mét.
Adrenaline trong người tăng vọt, Chu Bổn Tân lao ra khỏi cửa như một cơn gió, vừa chạy vừa không quên gọi Vân Kiến Nguyệt: "Đàn chị chạy mau, có ma!"
Khi Chu Bổn Tân đang chạy điên cuồng, Lục Trường Tuyết hiện ra trước mặt cậu ấy.
Lại thêm một gương mặt nữ quỷ hiện ra trước mặt, Chu Bổn Tân sợ đến mức hồn bay phách lạc, phịch một cái quỳ xuống đất cầu xin: "Cô tổ ơi, cả đời con chưa làm điều gì xấu, xin cô tha cho con."
Lúc này, oán khí trên người Lục Trường Tuyết đã nặng đến mức cô ấy không thể kiểm soát được nữa. Không cần phải có mắt âm dương, bất kỳ ai cũng có thể thấy hình dạng kinh dị của cô ấy.
Cô ấy cảm thấy trong đầu mình có một âm thanh sắc nhọn, âm thanh này đang kéo căng lý trí của cô ấy, khiến cô ấy muốn nổi điên và tàn sát tất cả.
Nhưng vào giây phút đó, cô ấy vẫn rất rõ ràng mình phải làm gì.
Lục Trường Tuyết tự tát mình một cái thật mạnh, tự nói với mình: "Đừng ngăn tao cứu cô ấy, nếu không tao sẽ gϊếŧ bản thân."
Sau cú tát mạnh, Lục Trường Tuyết cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Cô ấy túm lấy cổ áo Chu Bổn Tân, ép cậu ấy đứng dậy: "Chu Bổn Tân, nghe đây, Vân Kiến Nguyệt đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải đi cứu cô ấy ngay lập tức!"
Chu Bổn Tân nghe thấy Lục Trường Tuyết nói chuyện bằng tiếng người, lại còn nói rằng Vân Kiến Nguyệt gặp nguy hiểm, cậu ấy cố gắng buộc mình bình tĩnh lại.
Sau khi đã bình tĩnh hơn, Chu Bổn Tân nhận ra rằng cậu ấy đã gặp Lục Trường Tuyết ở đâu đó trước đây. Sau một lúc nhớ lại, cậu ấy mới chợt nhận ra: "Chị là bạn của đàn chị, Lục... gì nhỉ?"
Lục Trường Tuyết không có thời gian để phí lời, cô ấy nắm chặt lấy Chu Bổn Tân và kéo cậu ấy chạy về phía đầu làng, vừa chạy vừa giải thích tình hình.
Nghe xong lời giải thích ngắn gọn của Lục Trường Tuyết, Chu Bổn Tân tức giận đến nỗi tóc dựng ngược lên, cậu ấy lập tức nắm lấy cổ tay Lục Trường Tuyết, như thể được tiếp thêm động cơ dưới chân, lao về phía trước với tốc độ vượt qua cả Lục Trường Tuyết.
"Dám động đến đàn chị của tôi, lũ khốn đó sẽ biết thế nào là sức mạnh kinh hoàng của tuổi trẻ!"
Trong cung điện ngầm rộng lớn và u ám, xung quanh là những bức tượng đá kỳ dị.
Trên đỉnh đại sảnh trống trải có một người đàn ông mặc áo choàng đen, tóc dài đang ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo.
Người đàn ông có vẻ ngoài yêu dị, toàn thân toát ra một khí chất khiến người ta không dám đến gần.
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cổ tay lạnh lẽo của mình. Trên cổ tay có một sợi chỉ đỏ mờ mờ vừa xuất hiện cách đây một phút.
“Đm!”
Một giọng nữ vang lên giữa không trung trong đại sảnh, ngay sau đó, Vân Kiến Nguyệt rơi xuống từ trên trời, không lệch chút nào mà ngã ngay vào lòng người đàn ông.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin