Sau khi làm xong tất cả, hai người phụ nữ một trái một phải khiêng Vân Kiến Nguyệt, kéo cô ra ngoài, đi về phía cổng làng.
“Dường như họ đang đưa cậu đến tế đàn.” Lục Trường Tuyết tiếp tục báo cáo trực tiếp: “Mình thấy ở khu vực tế đàn có nhiều người lắm!”
“Ôi trời! Trên tế đàn có Thần Song Sinh, toàn thân đầy hơi thở của quỷ luôn! Không đúng, đó là âm khí ư? Không giống lắm… Rốt cuộc là cái gì vậy?” Lục Trường Tuyết la lên.
Cuối cùng Vân Kiến Nguyệt không thể nhịn được nữa, đá một cú vào Lục Trường Tuyết.
Một người phụ nữ trung niên đang khiêng Vân Kiến Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Cô ta tỉnh rồi sao? Bà có thấy chân cô ta động không?”
Người phụ nữ khác nhìn xuống, thấy Vân Kiến Nguyệt vẫn nằm mềm nhũn, không khỏi cười nhạo: “Chắc bà nhìn lầm rồi, nhanh lên, tế đàn sắp bắt đầu rồi.”
Mở miệng ra thì không dễ ngừng lại.
Một người phụ nữ trung niên nói với giọng lo lắng: “Cô ta là người từ bên ngoài, dường như còn là bạn học của thằng nhỏ nhà Chu, nếu cô ta chết ở làng chúng ta, cảnh sát sẽ điều tra chứ?”
“Cảnh sát? Chúng ta có Thần Song Sinh, còn sợ cảnh sát làm gì?” Người phụ nữ khác khinh thường đáp: “Trước đây đã có nhiều cô gái chết rồi, có phải có chuyện gì lớn đâu?”
Lục Trường Tuyết càng nghe càng tức giận, âm khí trên người cô ấy gần như không thể kiềm chế được: “Người trong làng này thực sự gϊếŧ người! Mình phải báo cảnh sát bắt hết họ!”
“Không phải cậu là quỷ à, báo cảnh sát làm gì?” Trong lòng Vân Kiến Nguyệt châm chọc, cô đã được đưa đến bên tế đàn.
Chu Ngũ Công thấy cô dâu, cuối cùng ánh mắt hiện lên một nụ cười hài lòng: “Nhanh chóng đưa người vào giữa tế đàn.”
Hai người phụ nữ trung niên lại đưa Vân Kiến Nguyệt vào giữa tế đàn.
Giữa tế đàn có một chiếc ghế, ghế có màu đen tuyền, nhìn kỹ còn thấy có chút máu.
Có lẽ trước đây đã có người chết trên chiếc ghế này, máu của họ đã nhuộm ghế thành một màu sắc kỳ lạ.
Lục Trường Tuyết muốn đi lên tế đàn cùng Vân Kiến Nguyệt theo bản năng.
Nhưng khi cô ấy bay đến bên tế đàn, một lực lượng vô hình đã ngăn cản cô ấy.
Cô ấy không thể lên tế đàn!
"Chết tiệt, mình không lên được tế đàn!" Lục Trường Tuyết hoảng loạn, giọng nói đầy lo lắng.
Lúc nãy cô ấy tự tin như vậy vì nghĩ rằng đám người này không đủ sức đe dọa, ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng có thể hiện hình để giải quyết.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, ở đây có một sức mạnh lớn hơn năng lực của cô ấy!
Ánh mắt Lục Trường Tuyết rơi vào cặp tượng Thần Song Sinh tỏa ra khí đen, trong lòng cô ấy có một linh cảm mạnh mẽ rằng sức mạnh đó chính là do hai khối gỗ đen này phát ra.
Sau khi hai người phụ nữ trung niên đặt Vân Kiến Nguyệt lên ghế, họ nhanh chóng rời khỏi lễ đài. Hành động của họ có chút vội vã, dường như sợ rằng nếu chậm một chút, họ cũng sẽ bị giữ lại trên lễ đài.
Nghe thấy lời của Lục Trường Tuyết, Vân Kiến Nguyệt mở mắt, tay kéo xuống tấm khăn đỏ, phát hiện Lục Trường Tuyết thực sự bị một thứ gì đó ngăn lại ở bên ngoài.
Từ góc nhìn của cô, cô nhận ra toàn bộ lễ đài bị bao phủ bởi một làn sóng đen giống như nước.
Không hiểu sao, chỉ có mình cô có thể nhìn thấy thứ giống như kết giới này, còn Lục Trường Tuyết – dù là một con quỷ – cũng không thể thấy được.
"Cô ta tỉnh lại rồi!" Trong đám đông có người kêu lên, dường như sợ rằng cô sẽ chạy trốn.
"Sợ cái gì, chúng ta có nhiều người thế này, cô ta có thể chạy thoát sao?" Một người khác nói.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin