Bố mẹ của Lục Trường Tuyết đã chuyển đến một thành phố lớn để làm việc kể từ khi cô học trung học cơ sở. Lục Trường Tuyết vì quá đắm chìm trong tình yêu mà vào kỳ nghỉ hè đã chạy đến chỗ Vương Huy mà không trở về nhà.
Đúng lúc đó, Vân Kiến Nguyệt dùng tiền thừa kế của mẹ để mua một căn hộ ở đây. Ban đầu cô định quay về quê nhà sau một thời gian, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này nên đành ưu tiên giải quyết việc của Lục Trường Tuyết trước.
Lục Trường Tuyết thở dài: "Chỉ là không biết bố mẹ mình liệu có chấp nhận được việc bây giờ con gái mình là một con quỷ hay không."
Thành phố nơi bố mẹ Lục Trường Tuyết sống chỉ cách thành phố A bốn tiếng đi tàu cao tốc.
Khi lên tàu, Lục Trường Tuyết chui ra khỏi miếng ngọc bội, lợi dụng việc không ai nhìn thấy mình, cô ấy đi lòng vòng trong toa xe dưới dạng hồn ma rồi quay trở lại bên cạnh Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt đeo tai nghe, giả vờ như đang gọi điện thoại nhưng thực chất là để giao tiếp với Lục Trường Tuyết, tránh bị người khác coi là kẻ điên.
"Đây là lần đầu tiên mình đi tàu cao tốc mà không cần mua vé." Lục Trường Tuyết có chút hưng phấn, cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ như mình đang trốn vé.
"Chứng minh nhân dân của cậu đã bị hủy rồi, muốn mua vé cũng không được." Vân Kiến Nguyệt lạnh lùng bóc trần sự thật.
Lục Trường Tuyết rên lên một tiếng rồi hào hứng kể cho Vân Kiến Nguyệt nghe những gì cô ấy vừa thấy.
Như là trong toa số 2 có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy lung tung bị một người đàn ông to lớn túm lên dạy dỗ, và mẹ của đứa trẻ đang cãi cọ với người đàn ông đó.
Hay như trong nhà vệ sinh ở toa số 5, có một cặp nam nữ đang làm những chuyện không thể tả.
Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, rồi Vân Kiến Nguyệt bất ngờ hỏi: "Tại sao cậu không gϊếŧ Vương Huy?"
Lúc đó, khi Lục Trường Tuyết dùng điện thoại của mình để gọi cho Vương Huy, Vương Huy đã rơi vào ảo giác do Lục Trường Tuyết tạo ra.
Tất cả đều là ảo ảnh mà Vương Huy nhìn thấy. Ngoại trừ việc tinh thần bị tổn thương, Vương Huy không bị Lục Trường Tuyết làm hại.
Đó cũng là lý do sau này mẹ của Vương Huy đến trả thù.
Nếu Vương Huy bị Lục Trường Tuyết gϊếŧ chết sớm hơn, thì những chuyện sau này đã không xảy ra.
Chuyện này đã trôi qua mấy ngày, Lục Trường Tuyết cứ nghĩ rằng Vân Kiến Nguyệt đã quên. Nghe Vân Kiến Nguyệt nhắc lại, cô ấy ngại ngùng không biết phải trả lời thế nào.
Sau một lúc lâu, Lục Trường Tuyết mới ngượng ngùng gãi đầu: "Lúc đó mình nghĩ, nên tra tấn anh ta thêm một thời gian nữa rồi mới gϊếŧ. Ai ngờ sau đó mẹ anh ta lại đến tìm anh ta trả thù."
Vương Huy đã tàn nhẫn gϊếŧ cô ấy, nếu cô ấy gϊếŧ anh ta ngay lập tức thì thật là không giải tỏa được cơn giận trong lòng.
Kết quả là do không gϊếŧ anh ta ngay từ đầu, cô ấy lại vô tình sống sót đến bây giờ.
Nếu cô ấy đã gϊếŧ Vương Huy, chắc chắn những người trong Cục Dị năng sẽ không tha cho cô ấy.
"Mình cứ tưởng cậu vẫn còn yêu đương mù quáng." Vân Kiến Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, miễn không còn yêu đương mù quáng là được.
"Yêu đương mù quáng đáng chết!" Lục Trường Tuyết tức giận nói, sau đó nhận ra điều gì, cô ấy òa khóc: "Tớ thật đáng chết!"
Nếu không phải vì yêu đương mù quáng, sao cô ấy có thể yêu một kẻ cặn bã như Vương Huy, cuối cùng còn bị hắn gϊếŧ chết.
Rõ ràng khi cô ấy mới quen Vương Huy, Vân Kiến Nguyệt nói với cô ấy đã nhiều lần rằng Vương Huy không phải là người tốt.
Bốn tiếng trôi qua nhanh chóng, Vân Kiến Nguyệt đến thành phố Z. Hôm nay là thứ Bảy, bố mẹ Lục Trường Tuyết đều không đi làm, khi Vân Kiến Nguyệt đến, cả bố và mẹ Lục Trường Tuyết đều ở nhà.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin