Con quỷ này có liên quan đến tà thần!
“Cậu đang làm gì vậy?” Con quỷ mặc đồ đỏ phát hiện ra động tác của Phương Lâm An, sắc mặt tối sầm: “Hóa ra là một đạo sĩ. Nếu các người đã xâm phạm vào đây, hôm nay không ai được phép rời đi!”
Theo tiếng hét chói tai của con quỷ áo đỏ, Phương Lâm An phun ra một ngụm máu già, toàn bộ tinh thần của anh ta như bị rút cạn trong chớp mắt. Anh ta vội vàng lấy bùa chú dán lên người mình, còn không quên hét lên với Vân Kiến Nguyệt.
“Bà ta đang hút tinh khí của chúng ta, mau chạy!”
Lúc này Lục Trường Tuyết đã dán sát vào tường, run rẩy. Oán khí trên người cô ấy chẳng đáng là gì khi so với con quỷ áo đỏ. Nguy hiểm hơn, quỷ khí trên người cô ấy đang bị con quỷ áo đỏ hút dần.
Nếu quỷ khí bị hút hết, thì cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất!
“Bảo bối, cậu mau chạy đi, bà già này mạnh quá. Mình sẽ cản bà ta một chút, cậu tranh thủ chạy đi.” Lục Trường Tuyết cắn răng, dù cô ấy đã là quỷ nhưng nếu phải chết thêm lần nữa cũng không để bạn thân mình chết.
Lục Trường Tuyết lại tự mình phóng như một viên đạn nhỏ, nhưng lần này, con quỷ áo đỏ chỉ cần giơ tay là nắm được đầu cô ấy.
Với một tiếng “rắc”, con quỷ áo đỏ thẳng tay bẻ đầu của Lục Trường Tuyết rồi ném xuống đất.
Con quỷ áo đỏ hừ lạnh, dường như muốn nói, chỉ có vậy thôi sao?
Cơ thể của Lục Trường Tuyết luống cuống nhặt lại cái đầu: “Á! Đầu của tôi lại rơi rồi!”
“Chát!”
Lại một tiếng tát giòn giã vang lên.
Vân Kiến Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp... Bà có biết cái đầu đó tôi khâu mất bao lâu không? Mà bà dám bẻ nó ra như vậy!”
“Cô đánh bà ta như thế chỉ khiến bà ta tức giận thêm thôi! Mau chạy đi!” Phương Lâm An vừa hét xong lại phun ra một ngụm máu gà nữa, những lá bùa trên người anh ta không thể hoàn toàn chặn được sức mạnh của con quỷ áo đỏ.
Sau hai cái tát liên tiếp, con quỷ áo đỏ hoàn toàn mất kiểm soát, bà ta giơ tay định đánh trả, nhưng ngay lúc đó, tiếng động cơ của cưa máy vang lên.
Giây tiếp theo, cánh tay của con quỷ áo đỏ rơi xuống đất.
Lục Trường Tuyết vừa mới gắn lại đầu mình, quay người lại đã thấy Vân Kiến Nguyệt cầm cưa máy chặt đứt cánh tay của con quỷ áo đỏ.
“Cậu lấy cái cưa máy này từ đâu ra!” Lục Trường Tuyết hét lên trong hoảng loạn: “Mình thật sự muốn báo cảnh sát đấy, cậu tin không!”
Vân Kiến Nguyệt cầm cưa máy, mỉm cười rạng rỡ với Lục Trường Tuyết, còn giơ ngón cái lên: “Vương Huy giấu dưới gầm giường, chắc là cưa máy hắn dùng để phân xác cậu, còn xịn lắm.”
Lục Trường Tuyết: ?
Phương Lâm An: ?
Chưa để Phương Lâm An và Lục Trường Tuyết kịp phản ứng, Vân Kiến Nguyệt đã vung cưa máy, mạnh mẽ chặt đầu của con quỷ áo đỏ.
Sau đó là cánh tay còn lại, chân dưới, chân trên, thân mình... Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, con quỷ áo đỏ đã bị Vân Kiến Nguyệt phân xác thành từng mảnh.
Những mảnh thi thể rơi xuống đất, không ngừng co giật, Vân Kiến Nguyệt chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống những mảnh thi thể, nhổ một bãi nước bọt: “Dám phá hoại công sức của tôi, đúng là đáng chết.”
Vì con quỷ áo đỏ đã bị phân xác, sắc mặt của Phương Lâm An cuối cùng cũng khá hơn một chút.
“Bà ta là quỷ cấp S, có thể tái sinh. Tranh thủ lúc bà ta chưa tái sinh, nhanh chóng mang tên khốn kia chạy đi.” Phương Lâm An loạng choạng đứng dậy, định đi cõng Vương Huy.
Lục Trường Tuyết lập tức bước nhanh chắn trước mặt Phương Lâm An: “Anh còn muốn cứu hắn ta?”
“Hắn ta gϊếŧ người sẽ bị pháp luật trừng trị. Còn cô, nếu bây giờ chưa gϊếŧ người thì đừng để tay mình vấy máu, nếu không chỉ có hồn phi phách tán chờ đón cô!” Phương Lâm An nhìn ra được Lục Trường Tuyết không phải là một con quỷ quá độc ác, nên anh ta cố gắng khuyên nhủ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin