Vân Kiến Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, gương mặt nghiêm túc: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?
Lục Trường Tuyết giống như học sinh nhỏ bị giáo viên dạy dỗ mà đứng ở giữa phòng khách, vừa khó chịu vừa bất an, một lúc lâu cũng không nặn ra được một câu.
“Biến thành ma rồi thì không nghe hiểu tiếng người nữa à?” Vân Kiến Nguyệt nâng cao giọng điệu lên một chút, giọng điệu giống y như giáo viên chủ nhiệm.
Lục Trường Tuyết lại bị dọa một lần nữa thì nặn ra một chữ từ trong kẽ môi: “Ừ.”
“Còn ừ nữa thì mình đánh nát đầu cậu!” Vân Kiến Nguyệt nổi giận.
“Đã nát rồi mà.” Lục Trường Tuyết tủi thân tháo đầu xuống, cầm trong tay cho Vân Kiến Nguyệt nhìn.
Chỉ là hai tay cô ấy ôm đầu, không có rảnh che bụng nữa cho nên nội tạng lập tức ào ào rơi xuống đất.
Vân Kiến Nguyệt: “...”
Lục Trường Tuyết: “...”
“Ban ngày mình mới lau sạch sàn nhà xong.” Vân Kiến Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, khó khăn nói ra một câu từ trong kẽ răng.
Lục Trường Tuyết: “Ừ, cậu khâu cơ thể lại giúp mình đi, như vậy nội tạng sẽ không rơi ra ngoài nữa.”
Vân Kiến Nguyệt lấy kim chỉ từ trong phòng ra, ấn Lục Trường Tuyết lên sàn nhà, bàn tay ổn định khâu cơ thể cho Lục Trường Tuyết rất rõ ràng và cẩn thận.
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt còn dùng keo 502, dán những bộ phận nối liền nhau của Lục Trường Tuyết lại một lượt.
"Mình không tin làm thành như vậy rồi còn có thể rơi đầu xuống được.”
Vân Kiến Nguyệt nhìn kiệt tác của mình thì vô cùng hài lòng, Lục Trường Tuyết thử vặn đầu mình xuống làm quả bóng, phát hiện đầu bị gắn chặt trên cổ rồi.
Cô ấy đang định ừ thêm một tiếng nói dán quá chặt, cô ấy không có cách nào dọa người khác được, Vân Kiến Nguyệt đạp cô ấy vào trong nhà tắm.
“Máu me be bét bẩn chết đi được, tắm cho sạch sẽ đi rồi ra đây!”
Nửa tiếng sau, Lục Trường Tuyết tắm rửa sạch sẽ đồng thời mặc quần áo tay dài mà Vân Kiến Nguyệt chuẩn bị cho. Cái áo cổ cao che đi vết khâu nhỏ gồ ghề trên cổ của cô ấy, trừ gương mặt tái nhợt ra, hiện tại Lục Trường Tuyết mới miễn cưỡng giống như một con người.
“Hiện tại có thể nói đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Lục Trường Tuyết u ám mở miệng, hai hàng nước mắt máu lã chã chảy xuống: “Cái tên tra nam kia, mình bắt được anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, anh ta lại đánh mình, sau khi đánh chết mình lại sợ bị phát hiện nên bèn lấy cưa điện phân thây mình ra rồi ném xuống cống thoát nước.”
Rõ ràng không mở cửa sổ nhưng trong phòng lại có gió lạnh.
Nói đến cuối cùng, hai mắt Lục Trường Tuyết đỏ bừng, cả người đều lộ ra khí đen lệ quỷ.
“Nguyệt Nguyệt, mình đau lắm... Mình đau lắm Nguyệt Nguyệt...”
Lục Trường Tuyết hai mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Vân Kiến Nguyệt, rõ ràng cô ấy ngồi trên ghế sô pha nhưng chỉ trong nháy mắt đã chớp lóe rồi xuất hiện trước mặt Vân Kiến Nguyệt.
Bàn tay trắng bệch của cô ấy đưa tới chỗ Vân Kiến Nguyệt, sát khí dần trở nên nồng đậm.
Một khắc sau, cây lau nhà bị nhét vào trong tay Lục Trường Tuyết.
Lệ quỷ - Lục Trường Tuyết: ?
Vân Kiến Nguyệt thẳng thừng nói: “Tự mình làm dơ sàn nhà thì tự đi mà lau.”
“Mình là ma, cậu tôn trọng mình một chút đi!” Lục Trường Tuyết phát ra âm thanh chói tai, thế nhưng cơ thể lại rất thành thật mà bắt đầu lau, khí đen xung quanh cũng tan đi sạch sẽ.
Vân Kiến Nguyệt dùng đầu lưỡi chạm vào cái răng số bảy: “Mình rất tôn trọng cậu, cho nên mình phải nghĩ cách báo thù cho cậu. Gϊếŧ người phạm pháp, mình đi báo cảnh sát bắt tên tra nam kia nhé? Cơ thể của cậu ở chỗ này, cảnh sát không tìm thấy thi thể của cậu thì phải làm thế nào?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin