Tiểu Ngốc Tử Cứu Vớt Vai Chính Thụ Trong Truyện Ngược Văn

Chương 23

Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Lâm Tu bị giáo viên tiếng Anh gọi ra ngoài, Trì Ngải Bắc liền đạp chân ghế trước, gọi: “Học ủy ca ca.”

Biết Lâm Tu đã thấy anh ta giảng bài cho tên nhóc ngốc kia, Giang Dư cảm thấy có chút mất mặt. Lại còn nghe cậu cứ gọi “ca ca ca ca” mãi, khiến Giang Dư không khỏi khó chịu, bèn quay đầu lại: “Tôi tên Giang Dư.”

Trì Ngải Bắc đáp: “À, Giang Dư ca ca.”

Giang Dư: “......” Sao lại nghe càng thân thiết thế này nhỉ?

Trì Ngải Bắc không bận tâm việc xưng hô thế nào, cậu nghiêng người lại hỏi: “Anh có chọc Lâm Tu ca ca giận không? Tôi thấy hình như anh ấy không muốn để ý đến anh.”

Giang Dư thầm nghĩ, cậu còn không biết xấu hổ hỏi à? Chẳng phải là tại cậu sao?

Ngoại trừ việc hôm qua anh ta không nể mặt mà tỏ ra vẻ không ưa Trì Ngải Bắc, Giang Dư không nghĩ ra lý do nào khác khiến cho Lâm Tu tức giận như vậy. Nhưng mà anh ta đã giảng bài cho tên ngốc này suốt cả đêm, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ để bù đắp lại mọi thứ sao?

Trì Ngải Bắc nhất mực muốn kéo hay người này buộc họ lại tạo nên một tình bạn vững chắc , và đồng thời cũng để đảm bảo cho sự an toàn của Lâm Tu sau này. Nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ không ổn lắm: “Giang Dư ca ca, anh và Lâm Tu là bạn không?”

Giang Dư bị hỏi đến nghẹn họng. Từ nhỏ, anh ta không giao thiệp nhiều vì tính cách của mình, nên khái niệm về "bạn bè" đối với anh khá mơ hồ. Giữa anh và Lâm Tu, dù là về học tập hay tính cách, thì họ lại rất hợp nhau, nhưng chưa ai thực sự nói rằng: “Cậulà bạn của tôi.”

Giang Dư đáp: “Tính là vậy đi, ít nhất với tôi là thế.”

Khi Giang Dư nói, vẻ mặt anh ta trông có vẻ bình thản, nhưng qua việc quan sát anh tối hôm qua, Trì Ngải Bắc cảm thấy rằng Giang Dư không hoàn toàn lãnh đạm như vậy. Có lẽ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

Trì Ngải Bắc bèn nói: “Tôi có một bí mật về Lâm Tu, anh có muốn biết không?”

Giang Dư nhìn cậu, nhớ lại tối qua cậu đã nói với anh rằng: “Có thứ tốt đây,” nên anh cũng không mấy hứng thú. Nhưng khi nghe nói là về Lâm Tu thì...

Giang Dư hỏi: “Bí mật gì?”

Trì Ngải Bắc giáo giác nhìn quanh, rồi đưa tay che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Thật ra Lâm Tu lạnh nhạt với anh là vì sợ anh buồn.”

Giang Dư khó hiểu: “Có ý gì?”

Trì Ngải Bắc giật gân: “Lâm Tu muốn thôi học, anh ấy nói với tôi như vậy.”

Giang Dư ngẩn người: “Thôi học?”

Trì Ngải Bắc gật đầu: “Anh ấy sợ rằng nếu anh ấy đi, thì anh sẽ cảm thấy rất thất vọng, nên mới nhân lúc chưa đi mà giữ khoảng cách để anh có thể quen dần.”

Câu chuyện nghe có vẻ rất bịa đặt, thế nên Giang Dư không thực sự dễ dàng tin tưởng: “Cậu ta đang bình thường, tại sao lại có ý định thôi học?”

Trì Ngải Bắc giải thích: “Có thể anh không biết, nhà Lâm Tu không khá giả lắm. Anh ấy chỉ còn mỗi bà ngoại, mà bà của anh ấy thì đang bệnh và hiện tại lại nằm ở viện dưỡng lão. Cậu có biết chi phí nằm viện dưỡng lão một năm phải tốn biết bao nhiêu tiền không?”

Trì Ngải Bắc không muốn người khác biết về tình trạng hiện tại của Lâm Tu, nhưng Giang Dư chính là một ngoại lệ, vì anh ta là người duy nhất không bao giờ coi thường Lâm Tu chỉ vì hắn không có tiền.