Tiểu Ngốc Tử Cứu Vớt Vai Chính Thụ Trong Truyện Ngược Văn

Chương 14

Anh chỉ thấy kỳ lạ, tại sao thái độ của cậu nhóc ngốc này đối với Hạ Trần Cương lại thay đổi. Trước đây, Hạ Trần Cương bảo cậu ta làm gì, cậu ta đều răm rắp làm theo. Nhưng trong hai lần gặp gần đây, cậu nhóc lại như cố ý đối đầu với Hạ Trần Cương, toàn nói những câu khiến cậu ta phát điên, lần nào cũng làm cho Hạ Trần Cương tức đến mức mặt mày tái mét.

Lâm Tu hỏi: "Em vừa rồi cố tình chọc tức cậu ta đúng không?"

Trì Ngải Bắc vẫn còn bực bội, đáp: "Là cậu ta kéo em trước!"

Thế tức là đúng rồi.

Lâm Tu cảm thấy cậu nhóc này gan cũng lớn thật. Lúc này, Hạ Trần Cương chỉ là một thanh niên bốc đồng, mười lần đánh nhau thì tám lần có mặt cậu ta, cái danh hiệu "bá chủ trường học" đi theo cậu ta đến tận khi tốt nghiệp lớp 12.

Lâm Tu hỏi tiếp: "Em không sợ cậu ta đánh em à?"

Trì Ngải Bắc liếc nhìn Lâm Tu một cái rồi cười nói: "Cảnh sát vẫn còn ở đây mà."

Lâm Tu: "..."

Vậy ra cậu nhóc biết rõ dù Hạ Trần Cương có tức giận đến đâu cũng không dám ra tay, nên mới dám trêu tức cậu ta?

Thực ra không phải như vậy. Hạ Trần Cương là cái loại đầu óc đơn giản, chẳng thèm để tâm đến việc có cảnh sát hay không. Trì Ngải Bắc cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ta, muốn khiến cậu ta động thủ, để rồi cậu có cớ làm lớn chuyện và khiến Hạ Trần Cương phải chuyển trường. Đáng tiếc là trước khi Hạ Trần Cương kịp ra tay, Lâm Tu đã kéo cậu ra ngoài rồi.

Đặt lại đồng phục là điều chắc chắn, nhưng Trì Ngải Bắc không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Dù cậu không phải người nhỏ nhen, nhưng cũng không rộng lượng đến mức để người khác tùy tiện túm cổ áo mình. Nếu không trả lại cơn tức này, tối nay mặt cậu chắc chắn sẽ mọc thêm một cái mụn!

Cậu hỏi Lâm Tu: "Anh ơi, đặt đồng phục mới có phải sẽ mất hai ngày mới xong không?"

Lâm Tu có linh cảm rằng câu hỏi này không hề đơn giản, nhưng nhất thời anh không đoán được cậu muốn làm gì: "Có lẽ không nhanh vậy đâu."

Lâm Tu vừa dứt lời, Trì Ngải Bắc đã chìa tay ra, chỉ thẳng vào Hạ Trần Cương: "Vậy đồng phục của cậu ta là từ đâu mà có? Chẳng lẽ cậu ta đang mặc cái áo tôi dính nước mũi lên hôm trước à?"

Hạ Trần Cương đang mặc bộ đồng phục đã được đem đi giặt khô và khử trùng: "..."

Nhìn thấy người luôn kiêu ngạo giờ đây tức đến mức mặt mày méo mó, Lâm Tu liền quay đi, phối hợp trả lời: "Cậu ta chắc là đã giặt rồi."

Trì Ngải Bắc kéo dài tiếng "ồ" một cách đầy ngụ ý. Dù cậu không nói gì thêm, nhưng ngữ điệu của cậu còn khiến Hạ Trần Cương tức điên hơn cả lời nói. Cậu ta nắm chặt tay đến nỗi phát ra tiếng răng rắc...

Cuối cùng, Trì Ngải Bắc bị Lâm Tu lôi ra khỏi lớp học. Khi ra khỏi lớp 7, Lâm Tu quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Trần Cương không đuổi theo, anh thở dài: "Sau này em đừng nói nữa."

Trì Ngải Bắc có thể đồng ý mọi yêu cầu, nhưng riêng chuyện này thì hơi khó: "Anh muốn em thành người câm sao? Không nói chuyện em sẽ trầm cảm mất."

Lâm Tu không tin cậu nhóc này sẽ bị trầm cảm, với một người tính toán đến mức chỉ cần chớp mắt là có đến tám trăm ý nghĩ, thì đừng nói là trầm cảm, tinh thần của cậu còn dư sức hoạt động mạnh nữa là!

Anh chỉ thấy kỳ lạ, tại sao thái độ của cậu nhóc ngốc này đối với Hạ Trần Cương lại thay đổi. Trước đây, Hạ Trần Cương bảo cậu ta làm gì, cậu ta đều răm rắp làm theo. Nhưng trong hai lần gặp gần đây, cậu nhóc lại như cố ý đối đầu với Hạ Trần Cương, toàn nói những câu khiến cậu ta phát điên, lần nào cũng làm cho Hạ Trần Cương tức đến mức mặt mày tái mét.

Lâm Tu hỏi: "Em vừa rồi cố tình chọc tức cậu ta đúng không?"

Trì Ngải Bắc vẫn còn bực bội, đáp: "Là cậu ta kéo em trước!"

Thế tức là đúng rồi.

Lâm Tu cảm thấy cậu nhóc này gan cũng lớn thật. Lúc này, Hạ Trần Cương chỉ là một thanh niên bốc đồng, mười lần đánh nhau thì tám lần có mặt cậu ta, cái danh hiệu "bá chủ trường học" đi theo cậu ta đến tận khi tốt nghiệp lớp 12.

Lâm Tu hỏi tiếp: "Em không sợ cậu ta đánh em à?"

Trì Ngải Bắc liếc nhìn Lâm Tu một cái rồi cười nói: "Cảnh sát vẫn còn ở đây mà."

Lâm Tu: "..."

Vậy ra cậu nhóc biết rõ dù Hạ Trần Cương có tức giận đến đâu cũng không dám ra tay, nên mới dám trêu tức cậu ta?

Thực ra không phải như vậy. Hạ Trần Cương là cái loại đầu óc đơn giản, chẳng thèm để tâm đến việc có cảnh sát hay không. Trì Ngải Bắc cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ta, muốn khiến cậu ta động thủ, để rồi cậu có cớ làm lớn chuyện và khiến Hạ Trần Cương phải chuyển trường. Đáng tiếc là trước khi Hạ Trần Cương kịp ra tay, Lâm Tu đã kéo cậu ra ngoài rồi.