Tiểu Ngốc Tử Cứu Vớt Vai Chính Thụ Trong Truyện Ngược Văn

Chương 5

Trì Ngải Bắc ngửa đầu, há miệng khóc ngày càng lớn tiếng.

Con trai của gã từ nhỏ đến lớn bị gã đánh cũng chưa từng khóc như vậy, gã đành luống cuống dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ba cháu chắc chắn không sao đâu! Này, em trai của cháu khóc thế kia làm anh mà không dỗ đi à!”

Lâm Tu cau mày nhìn Trì Ngải Bắc đang khóc rống, anh tự nhận là đã gặp đủ kiểu người, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người như Trì Ngải Bắc. Anh thậm chí còn không kịp nghĩ từ bao giờ mà mình lại có chung một người cha không rõ danh tính với tên ngốc này!

Gã béo thấy Lâm Tu không nói gì, tưởng rằng anh cũng đang lo lắng cho cha mình: “Các cháu bây giờ phải đến bệnh viện đúng không? Có mang theo tiền không? Để chú gọi xe cho, bệnh viện nào vậy?”

Lâm Tu thở dài một tiếng: "Không cần đâu chú."

Anh liếc nhìn Trì Ngải Bắc, người đang khóc như thể ba mình thật sự đã chết, nghĩ rằng nếu hôm nay không dẫn cậu đi, có lẽ sự việc này sẽ không qua được: “Chúng cháu tự đi.”

Gã béo nghĩ mình đã làm mất thời gian của họ, nhất quyết đòi gọi xe giúp. Gã nói với Lâm Tu: “Gặp chuyện như vậy rồi thì tốt nhất cháu cứ đưa em trai mình đi cùng. Dù có để cậu ta ở lại trường cũng chẳng học được gì.”

Trì Ngải Bắc ngẩng đầu lên, vừa nức nở vừa nhìn Lâm Tu: “Anh ơi…”

Lâm Tu nhìn khuôn mặt lem nhem nước mắt của cậu: “…” Ngươi im miệng lại đi.

Cuối cùng, Lâm Tu không để gã béo gọi xe giúp, dù sao bọn họ cũng không có người cha nào bị tai nạn xe.

Anh gọi một chiếc taxi, nhét Trì Ngải Bắc vào trong rồi cũng lên xe, đóng cửa lại, nói với tài xế: “Bệnh viện Trung tâm.”

Ngồi trong xe, Lâm Tu thở dài một hơi.

Những cảm xúc phức tạp ban đầu của anh đã bị đảo lộn hoàn toàn, trong cả hai đời, chưa bao giờ anh trải qua một chuyện hoang đường như hôm nay.

Xe taxi ra khỏi khuôn viên trường, Lâm Tu nhìn sang Trì Ngải Bắc...

Anh nhớ tên ngốc này. Suốt bao năm qua, chỉ có cậu ngốc này là không có ác ý với anh. Vì ngốc nên cậu không hiểu những lời bàn tán, xì xào của người khác về anh. Sau này không biết đã chịu đả kích gì mà cậu càng ngày càng ngốc hơn, đến mức khi có người gọi cậu là “đồ ngốc”, cậu cũng chỉ cười đáp lại: “Đúng, tôi là đồ ngốc.”

Lâm Tu tò mò, làm sao mà một cậu ngốc như vậy lại có thể trong thoáng chốc bịa ra câu chuyện "ba chúng ta bị tai nạn xe" một cách hoang đường đến thế?

Trì Ngải Bắc đột nhiên quay đầu, thấy Lâm Tu đang nhìn mình, cậu nhe ra một chiếc răng khểnh, cười với anh.

Trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt, nụ cười ấy khiến cậu trông thật đáng thương.

Lâm Tu không biết phải nói gì với cậu, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ... Có lẽ ban đầu tên ngốc này không ngốc đến vậy, nhưng lòng ác của người đời theo thời gian đã hủy hoại tâm trí của cậu.

Trì Ngải Bắc dịch lại gần Lâm Tu một chút. Lâm Tu liếc nhìn cậu, tưởng cậu sẽ nói gì đó, hoặc giải thích đôi chút, nhưng không, cậu chỉ đơn giản là đến gần anh thêm một chút mà thôi.

Vừa mới xuyên không đến đây, lại phải khóc hai lần, Trì Ngải Bắc đột nhiên cảm thấy có chút u sầu. Lâm Tu nghe thấy tiếng thở dài của cậu, quay đầu nhìn cậu một cái.

Nhìn thấy tên ngốc cúi đầu, đôi mắt đượm vẻ u sầu, Lâm Tu, người vốn đang ngổn ngang tâm sự, cũng không tiện thở dài thêm nữa.

Lâm Tu hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Trì Ngải Bắc tất nhiên không thể nói rằng cậu đang buồn vì vừa xuyên không vào sách, và giờ trong người chẳng có đồng nào. Nhưng Lâm Tu đã hỏi thì cũng không thể không trả lời.

Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh giọt nước mắt chưa kịp rơi: "Anh ơi, ba chúng ta có chết không?"

“......” Lâm Tu cảm thấy chút bình yên hiếm hoi trong lòng cuối cùng cũng bị cậu ta phá tan. Anh hít sâu một hơi, nhắc nhở: “Chúng ta không có ba, đừng nhập vai quá sâu.”

Trì Ngải Bắc cúi đầu xuống: "Vậy... ba chúng ta đi đâu rồi?"

Lâm Tu: “......”

---

Tại bệnh viện Trung tâm.

Vừa bước vào, Lâm Tu đã nhìn thấy bà ngoại mình đang trò chuyện với bà cụ giường bên cạnh.

Bà cụ bên cạnh nhìn thấy Lâm Tu, đưa tay chỉ vào anh rồi nói: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, cháu ngoại của bà đây không phải vừa đến sao!”

Lâm Tu chào bà cụ rồi quay sang bà ngoại mình: “Ngoại ơi.”

Bà ngoại Lâm Tu luôn là một bà lão hiền từ. Năm anh thi vào cấp ba, bà bị đột quỵ, nửa người không còn nghe lời, miệng cũng bị méo.

Thấy Lâm Tu đến bệnh viện vào thời điểm này, bà ngoại ngạc nhiên hỏi: “Sao cháu lại đến đây?”

Bà nói hơi không rõ lời, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn. Dịp nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 đã qua lâu rồi mà anh còn đến, chắc hẳn thằng nhóc này lại xin nghỉ học.