Hai Tên Công Bỏ Lại Vai Chính Thụ Chạy Rồi

Chương 30

Đi hay không phải xem ý kiến của cảnh sát, vấn đề này cũng là cảnh sát yêu cầu cô hỏi.

Yến Vân Thanh xoa xoa trán, suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý.

Hiện tại vụ án cơ bản đã rõ ràng, thông cáo của chính phủ cũng đã phát ra, trên mạng, các tin tức tiêu cực về vụ Từ Thời Cảnh gần như đã biến mất.

Nhân tiện, cậu cũng có một số vấn đề cần làm rõ.

---

“Cậu không giúp tôi…”

Yến Vân Thanh ngồi bên bàn, nhìn Cư Thành An đang thất thần và thì thầm.

Cư Thành An chỉ vừa mới bị bắt, toàn thân uể oải, sắc mặt hốc hác, biểu cảm hoảng loạn, dường như vừa gặp phải cú sốc lớn.

Miệng vẫn còn lẩm bẩm, Cư Thành An nhìn về phía đối diện, kéo khóe miệng, “Thật không ngờ… Các người lại có thể bắt được hắn.”

Hắn ta đang nói về kẻ đã tấn công.

Yến Vân Thanh nghiêng đầu cười, “Anh thấy tôi có điều gì muốn nói không?”

“Tôi không nên tin tưởng cậu.” Cư Thành An đỏ mắt, “Tôi biết, cậu sẽ không dễ dàng buông tha tôi.”

Yến Vân Thanh chỉnh lại vài sợi tóc rối, “Công lao bắt người không phải của tôi. Nếu muốn cảm ơn, thì cảm ơn cảnh sát đi.”

“…”

Nhận ra rằng việc tranh cãi với Yến Vân Thanh chỉ làm mình thêm khó chịu, Cư Thành An im lặng.

Sau một hồi, Yến Vân Thanh gõ bàn, “Còn chuyện gì muốn nói không? Nếu không, tôi đi đây.”

“Từ từ!” Cư Thành An quả nhiên gọi hắn ta lại, “Tôi… vụ Từ Thời Cảnh, có người xúi giục tôi.”

Yến Vân Thanh chống tay lên bàn, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.

“Ngay từ đầu tôi không có ý định đối phó các người, nhưng có một ngày, có người gửi tin tức cho tôi…”

Cư Thành An nói, người đó bảo hắn ta chỉ cần làm theo yêu cầu, sẽ trở thành minh tinh hàng đầu và thoát khỏi Cao Liễu, không cần tốn công lấy lòng, đổi lại tài nguyên.

Cao Liễu có nhiều tình nhân, tài nguyên cũng không đến lượt hắn ta. Cư Thành An không muốn chỉ dừng lại ở vị trí nam minh tinh hạng bốn, nên đã đồng ý.

Người đó chuẩn bị cho hắn ta bút ghi âm, để phòng bất trắc. Cư Thành An từ đầu có chút không hiểu, cho đến khi lục đυ.c đến chuyện của Yến Vân Thanh và Từ Thời Cảnh…

“Người nọ làm sao có thể biết những thông tin kia?” Yến Vân Thanh nhíu mày.

“Tôi không biết.” Cư Thành An giải thích, “Hắn dường như rất hiểu các cậu, toàn bộ kế hoạch đều do hắn thiết lập, tôi chỉ thực hiện theo.”

Yến Vân Thanh trầm ngâm, một dự đoán dần hiện lên.

“Anh biết nhiều về ‘hắn’ không?”

“Không biết nhiều. Hắn và tôi chỉ giao tiếp qua tin nhắn. Tôi chỉ biết người này có quyền lực.”

Yến Vân Thanh nghĩ đến người đã dẫn Từ Thời Cảnh đến KTV trước đây.

Yến Vân Thanh không ngờ rằng người đó lại hành động sớm như vậy, cậu trọng sinh rất có thể là nguyên nhân làm thay đổi cốt truyện. Thật đáng ngạc nhiên khi Cư Thành An, chỉ là một nhân vật phụ trong nguyên bản, lại có thể làm những việc này.

Như vậy, có thể thấy Cư Thành An cảm thấy có “hắn” làm chỗ dựa mới dám công khai nhiều thông tin như vậy.

Nghi vấn đã được giải quyết, Yến Vân Thanh không khai thác được thông tin hữu ích nào nữa. Cậu nhìn Cư Thành An, “ Tại sao anh lại nói cho tôi những chuyện này?”

Cư Thành An chủ động tiết lộ thông tin quan trọng cho cậu, chắc chắn không phải vì lòng tốt. Hắn ta có quyền yêu cầu điều kiện, nếu như không quá đáng, Yến Vân Thanh sẽ đáp ứng.

Cư Thành An yêu cầu rất đơn giản, hắn ta không phải là chủ mưu, không muốn bị xử phạt nặng, hy vọng được giảm nhẹ án.

Yến Vân Thanh viết cho hắn ta một bản cam kết, đồng thời thông báo với Cao Liễu và những người khác về công lao của hắn ta, tin rằng hình phạt sẽ không quá nặng.

Trên đường về, Yến Vân Thanh cảm thấy may mắn khi không đồng ý giải quyết quyết hợp đồng. Rõ ràng, người đứng sau màn muốn ép cậu phải hủy bỏ hợp đồng và để Từ Thời Cảnh quay trở lại.

Những người có ý đồ với Từ Thời Cảnh cũng không ít. Nghĩ đến những kẻ giống như nấm mọc sau mưa trong nguyên tác, Yến Vân Thanh cảm thấy tâm trạng của mình thật sự rất u ám.

Cậu hít sâu một hơi, biết rằng Từ Thời Cảnh đang ở gần đó quay quảng cáo, liền bảo tài xế thay đổi lộ trình.

Yến Vân Thanh chỉ định đi xem Từ Thời Cảnh để giảm bớt chút nội tâm buồn bực, nhưng không ngờ lại gặp phải Lương Sơn Nguyệt đứng chắn ngoài cửa, còn chưa kịp thấy mặt Tiểu Cảnh.

Lương Sơn Nguyệt không hề để ý đến vẻ mặt khó chịu của Yến Vân Thanh, thậm chí còn mỉm cười và khách sáo nói: “Yến tổng, trong thời gian này tốt nhất là đừng tiếp xúc với Tiểu Cảnh.”

Yến Vân Thanh nhìn hắn ngăn cản mình, mặt lạnh lùng.

Quả đúng là tình địch từ kiếp trước đến kiếp này, thật sự không hợp với cậu. Nghĩ đến việc vài ngày trước mình còn thấy Lương Sơn Nguyệt đáng yêu, Yến Vân Thanh chỉ cảm thấy buồn cười.

“Anh có tư cách gì mà cản tôi?”

Lương Sơn Nguyệt không chút do dự. “Tôi quả thật không có tư cách.” Hắn nói chuyện rất rõ ràng, “Nhưng đừng quên,vụ bao dưỡng vừa mới kết thúc, để tránh phát sinh vấn đề, tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách với Tiểu Cảnh, dù sao chính cậu cũng đã nói sẽ không làm tổn thương em ấy, phải không?”