Dịch: Kha La Na
Lý Quan Nhất dừng bước tránh đường cho chiếc xe ngựa.
Đợi khi xe ngựa dừng lại, một nha hoàn mặc áo xanh lá nhảy xuống trước, sau đó quay lại đưa tay đỡ một cô gái xuống. Cô gái được người hầu đỡ vào trong có dáng người không thấp, mặc một thân váy xanh, đi giày hồng cánh sen mang tất trắng, mái tóc như mây, nhưng chỉ có thể trông thấy được bóng lưng.
Người đánh xe ngựa vung roi, xe ngựa dừng lại ở vị trí sát tường.
Lý Quan Nhất cũng không để ý đến việc nhỏ này lắm. Cậu chỉ đưa thư cho người trong trường tư thục rồi được dẫn vào trong. Trường tư thục này rất rộng lớn, người gác cổng bảo Lý Quan Nhất đi dạo một vòng ở ngoài, đợi hắn đưa thư cho phu tử Liễu gia. Lý Quan Nhất gật đầu đứng đợi ở đây, ánh mắt quét qua nơi này.
Trường tư thục Liễu gia.
Mặc dù đã sớm biết là nó rất lớn, nhưng nhìn từ bên ngoài và bên trong hoàn toàn là cảm giác khác nhau, khắp nơi đều là trúc, lan, các tòa nhà ẩn hiện trong đó, người qua lại đều tầm bảy tám tuổi, cao nhất thì khoảng hai mươi, tất cả đều mặc xiêm y lụa là, đeo ngọc bội, bảo kiếm, túi thơm, ăn mặc lộng lẫy, tay cầm sách, đi lại bên trong.
Lý Quan Nhất mặc chiếc áo màu xám nâu đã giặt nhiều lần đến bạc màu, đứng ở đây, ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng cậu lại đang suy nghĩ. Quả nhiên, trường tư thục Liễu gia rất lớn, nếu có thể lại ở đây thì việc văn thư thông quan sau này sẽ thuận lợi hơn, huống hồ dân chạy nạn vốn dĩ không dễ tìm việc, đặc biệt ở những nơi có thể giúp dân chạy nạn có thể trở thành chủ hộ như này. Đã có thư giới thiệu của ông chủ cũ, vậy thì cứ thử xem sao.
Vừa suy nghĩ, cậu vừa từ từ đi dạo trong ngôi trường tư thục.
Đang lúc buồn chán thì cậu lại thấy một nhóm thiếu niên đang tranh cãi gì đó.
Nghe kỹ thì thấy bọn họ đang tranh luận về cách giải một bài toán.
Lý Quan Nhất suy nghĩ một lúc, nếu muốn ở lại đây tốt nhất nên thể hiện một phần khả năng của mình.
Cậu bước qua đó, đứng bên ngoài quan sát một lúc rồi đột nhiên nói:
"Mấy người giải sai rồi."
Đám học trò đang cau mày suy nghĩ về bài toán khó đã làm khó họ suốt một tháng nay nghe vậy thì giật mình, họ quay lại thì nhìn thấy một chàng trai trẻ nghèo khó mặc quần áo giản dị. Bọn họ đã bị bài toán này làm khó suốt một tháng, đầu óc như bị vắt kiệt, lúc này không khỏi bực bội nói:
"Ngươi nói xem bọn ta giải sai chỗ nào?"
"Nếu ngươi biết thì tự đến mà làm đi."
Có người lớn tuổi hơn chút thì dò hỏi:
"Tiểu ca nói bọn ta giải sai, không biết là sai chỗ nào?"
"Đây là bài toán bí truyền mà tháng trước sư trưởng đã giao cho bọn ta. Bọn ta suy nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra cách giải. Bài toán là ‘Sắp xếp các số từ một đến chín thành ba hàng, bất kể theo hàng ngang, hàng dọc hay đường chéo, mỗi ba số cộng lại đều bằng mười lăm, phải sắp xếp như thế nào?""
"Tiểu ca có cách giải nào không?"
Lý Quan Nhất nhìn vào bảng cửu cung trên bàn.
Khác với kiếp trước, thời đại này ‘Số’ là một trong sáu nghề của quân tử, tu hành không hề dễ dàng.
Bảng cửu cung này ở kiếp trước không phải là việc gì khó, nhưng ở thế giới này, nếu không có bí truyền thì tự mình nghĩ ra thật sự là đau khổ và tốn thời gian. Tổng cộng có chín số, mỗi số lại có chín lựa chọn, tổ hợp sắp xếp có rất nhiều đủ để làm người ta đau đầu.
Cậu cầm bút lên, một nhóm thiếu niên mặc quần áo lộng lẫy vây quanh cậu. Lý Quan Nhất đặt bút xuống, nhẹ giọng nói: "Nghĩa của cửu cung, pháp theo linh quy, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín đi một, năm ở giữa."
Chỉ trong chốc lát, bài toán làm khó những học trò này suốt một tháng qua đã được giải quyết.
Sắc mặt các học trò đứng xung quanh biến đổi đầy màu sắc, cả một lúc không ai nói nên lời.
Ở trên lầu, vị đại tiểu thư trước đó đang cúi đầu nhìn đệ đệ mình nhưng lại thấy được cảnh những học trò kiêu ngạo đang ngây mặt ra, cô suy nghĩ một lúc rồi nói gì đó với nha hoàn bên cạnh, thúc giục nàng ta xuống dưới. Nha hoàn cười đáp một tiếng, quay người đi xuống lầu.
Đúng lúc đó, người gác cửa đi bẩm báo trước đó đã đi ra. Lý Quan Nhất đặt bút xuống rồi đi đến một phòng trà với người gác cửa, một tấm bình phong ngăn cách bên trong và bên ngoài. Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi đó, tay cầm một bức thư bảo Lý Quan Nhất ngồi xuống, chủ động rót một chén trà và nói:
"Mục đích đến đây của ngươi, ta đã biết rồi."
"Vì là người do Triệu lão ca giới thiệu, đương nhiên ta sẽ giữ ngươi lại."
"Chỉ là chỗ ta đã nhiều người mà vị trí mà ông chủ Triệu tiến cử không may lại hết, chỉ còn vài công việc nhỏ. Ngươi thử làm ở đây hai tháng, mỗi ngày quét dọn, hai tháng đầu tiền sẽ ít hơn, đừng trách."
Thử việc?
Lý Quan Nhất hỏi dò: "Bao nhiêu vậy ạ?"
Nho sĩ vuốt râu, giơ năm ngón tay, Lý Quan Nhất nói: "Một quan năm?"
Cũng không khác mấy so với trước kia.
Nho sĩ cười nói: "Không, là năm mạch."
Vốn một mạch là một trăm văn, nhưng trong giao dịch thực tế, xuất phát từ tâm lý muốn chiếm lợi mà người ta thường sử dụng ‘mạch ngắn’ thay vì ‘mạch đủ’. Triều đình cũng công nhận điều này, vậy nên trong pháp luật mới có quy định ‘trộm năm ngàn mạch đủ, chém", rõ ràng ý nho sĩ này nói là mạch ngắn.
Ví dụ như mạch đủ, vàng đủ, đều là ý này.
Một mạch bảy mươi lăm văn, một tháng ba trăm bảy mươi lăm, thậm chí còn không đủ cho mức sống tối thiểu hai mươi văn mỗi ngày. Lý Quan Nhất nghe ra ý ở đây là muốn cậu tự rút lui, không muốn làm mất mặt ông chủ cũ nhưng cũng không muốn nhận người. Nho sĩ bưng chén trà cười ôn hòa nói:
"Có điều, ta khuyên ngươi nên ở lại."
"Làm việc ở đây, ngoài giờ làm việc có thể nghe các học trò thảo luận, có thể học chữ cũng là chuyện tốt, khác với nơi khác."
Lý Quan Nhất uống một ngụm trà.
Ừm, đầu tiên chiêu trò dụ dỗ, sau đó bắt đầu bánh vẽ.
Mỗi tháng năm mạch tiền chắc chắn không đủ sống, tiền trợ cấp của triều đình trong năm đói kém còn nhiều hơn thế. Đa số người sẽ bị buộc phải rời đi, như vậy, người nho sĩ này vừa không làm mất mặt ông chủ, lại có thể nói rằng mình đã cố gắng giữ Lý Quan Nhất lại, dù sao thì cũng là Lý Quan Nhất từ chối, trách nhiệm đều do Lý Quan Nhất gánh chịu.
Thật là một nho sĩ giỏi!
Đọc sách rất thấu triệt.
Lý Quan Nhất đứng dậy, nói: "Không cần đâu."
Đại trượng phu có tay có chân, một thân y thuật, hai nắm đấm cũng có võ công, không cần phải chịu nhục.
Nho sĩ lộ vẻ tiếc nuối trên mặt, nhưng trong mắt lại có một tia cười nhạt, ông đứng dậy tiễn khách, dẫn đường phía trước, còn chủ động mở cửa cho Lý Quan Nhất, thái độ ôn hòa tiếc nuối, nhưng bỗng có một tiếng cười trong trẻo vang lên: "Phu tử Liễu Trang, ngài thật không biết rõ chuyện cơm áo gạo tiền rồi."
"Một tháng năm mạch, lại còn là mạch ngắn, người làm thuê nhà chúng tôi làm vài ngày thôi cũng không chỉ được bấy nhiêu tiền."
Bên ngoài là một nha hoàn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có chút mũm mĩm, đôi mắt đen láy, cười lên rất đáng yêu nhưng lại mang chút trêu chọc. Phu tử Liễu Trang tự nhiên tiếp lời, không để ý đến sự châm chọc bên trong, chỉ ôn hòa cười nói:
"Thư sinh nghèo khó, quân tử xa bếp, cô nương Thanh Nhi nói đúng."
"Ta thật sự không biết đến chuyện cơm áo gạo tiền."
"Hôm nay Tiết tiểu thư đến có phải để chơi đàn, à, chẳng biết kẻ hèn này có cơ hội nghe một chút hay không..."
Nha hoàn Thanh Nhi lườm một cái, không để ý đến thái độ lật mặt của nho sĩ.
Nhìn chàng thiếu niên xuất thân nghèo khó bộ dạng tuấn tú, trên mặt cô nàng mang ba phần ý cười, nói: "Việc ngươi vừa làm, tiểu thư nhà ta đã thấy, đoán rằng ngươi rất giỏi thuật số, nếu ngươi không muốn làm việc ở đây, tiểu thư nhà ta cũng có một công việc tốt, thế nào?"
Lý Quan Nhất suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Cô nương Thanh Nhi cười, kéo tay Lý Quan Nhất đi về phía trước, không thèm để ý đến phu tử Liễu Trang. Bọn họ đi đến một lầu viện, bên trong có tiếng đàn phát ra từ phía sau tấm bình phong, có thể lờ mờ thấy được bóng người, Lý Quan Nhất ngồi xuống, Thanh Nhi cgũn nói rõ lý do.
Hóa ra cô nương ấy định tìm một thư đồng đọc sách cùng đệ đệ mình, nhưng cần phải thử trình độ trước.
Thanh Nhi đi vào sau tấm bình phong mang ra một tờ giấy trắng, trên đó viết vài bài toán đơn giản.
Lý Quan Nhất liếc qua một cái, đều là những bài toán cơ bản, cậu nhanh chóng giải bài.
Võ học, văn hóa thì nào có thể so .
Như Lý Quan Nhất mười năm qua về mặt cầm kỳ thi họa đều bị thẩm nương đánh cho bầm dập.
Nhưng toán học thì lại khác.
Trẻ em ở kiếp trước bắt buộc phải học toán, ba năm mẫu giáo học đếm số, chín năm giáo dục bắt buộc, ba năm trung học nữa, ít nhất cũng trải qua mười lăm năm giáo dục toán học hệ thống, đặt vào thời đại này thì chính là quái vật xuất l*иg trong số các học trò toán học.
Thanh Nhi nhanh chóng mang trở lại, vị tiểu thư kia ngạc nhiên một tiếng, nói: "Nhanh vậy đã xong rồi sao?" Thanh Nhi nói: "Đúng vậy, hắn làm rất nhanh."
Thiếu nữ nhìn lướt qua nói: "Đều đúng cả."
"Lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt của những học trò toán học kiêu ngạo kia liền biết hắn lợi hại, quả nhiên là như vậy."
Thanh Nhi cười nói: "Vậy là muốn thuê rồi?"
"Ừm, không vội, ta muốn xem xem hắn có mấy phần bản lĩnh."
Thanh Nhi biết đại tiểu thư nhà mình luôn thích toán học, lại nhìn thấy cô viết một bài toán khó hơn, là bài toán ‘diện tích hình vuông’, Lý Quan Nhất nhìn một cái, là dạng toán diện tích hình học phẳng, cậu lại bình tĩnh viết.
Hoàn thành một cách nhanh chóng, Thanh Nhi liền mang bài toán này trở lại.
Thiếu nữ nhìn một cái, trên mặt mang theo một chút ngạc nhiên, lại viết tiếp bài toán ‘tỷ lệ ngũ cốc’.
Lý Quan Nhất nhìn qua, là dạng toán chuyển đổi ‘tỷ lệ ngũ cốc’.
Dứt khoát giải bài.
‘Bài toán phân chia’, chỉ là dạng toán về phân chia tỷ lệ.
‘Bài toán ít rộng’, là dạng toán biết diện tích, tìm một cạnh.
‘Bài toán thương công’, là dạng toán tính thể tích không gian.
Chiếc váy xanh của Thanh Nhi bay qua lại trong ngoài tấm bình phong như một đóa sen xanh nở rộ, trên tấm bình phong là bức tranh thủy mặc ‘Thất tử vấn hiền đồ’, một bên là vị tiểu thư mặc trang phục lộng lẫy, một bên là chàng trai trẻ ánh mắt trong trẻo, trang phục giản dị đang ngồi trước bàn.
Thanh Nhi hơi thở dốc.
Đã là bài toán thứ sáu, tốc độ viết của tiểu thư ngày càng chậm, nụ cười khi phát hiện nhân tài ban đầu đã dần trở nên nghiêm trọng, lại mang theo một chút kinh ngạc như thể gặp phải quái vật, mà tốc độ trả lời bên kia vẫn như cũ, ổn định đến đáng sợ.
Cuối cùng cô cắn răng, viết một bài toán mà trước đây cô suy nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra cách giải.
Lý Quan Nhất nhìn một cái.
Đại khái là hệ phương trình tuyến tính ở kiếp trước.
Toán học ở thế giới này thật kỳ lạ sao? Làm bạn đọc của một đứa trẻ thôi mà cần trình độ này sao?
Nhưng mà đã thấy rồng rồi, thì mấy việc này cũng bình thường.
Lý Quan Nhất nghĩ một chút rồi cầm bút giải bài.
Bên kia tấm bình phong yên tĩnh, thiếu nữ cúi đầu đếm số trong lòng.
Một, hai...
Tiếng bút viết ổn định đến đáng sợ.
Cuối cùng, dù là bài toán khó nhất trong ‘Cửu Chương Toán Kinh’ thì hắn vẫn chỉ mất thời gian như bài toán đầu tiên.
Đặt bút xuống.
Thanh Nhi dường như cảm nhận được sự nghiêm trọng trong đó, hít thở chậm lại.
Đại tiểu thư xem xong nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Lý Quan Nhất nói: "Xin hỏi, thế nào rồi?"
Đại tiểu thư nói với người bên canh vài câu, có người kéo bình phong sang hai bên, Lý Quan Nhất nhìn thấy một bàn tay trắng như ngọc, cô giơ một ngón tay lên, do dự một chút rồi nói: "Nếu không chê ít, con số này thế nào?"
Lý Quan suy nghĩ một chút: "Một quan sao? Được."
Bức bình phong mở ra.
Một thiếu nữ mặc váy xanh, lông mày thanh tú, mặt trắng như ngọc, giữa trán có một điểm hoa điền, mỉm cười dịu dàng: "Ừm, là một quan."
"Một ngày, một quan."
Suy nghĩ của Lý Quan Nhất đông cứng.
Cậu nhìn thiếu nữ đang giơ ngón tay trước mặt.
Một ngày một quan?
Trong khoảnh khắc này… cậu cảm thấy cô gái rất chi là xinh đẹp.