Dịch: Kha La Na
"Đây là..."
Lý Quan Nhất có thể chắc chắn rằng trước đó trên đỉnh thanh đồng không hề có con Xích Long này.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc đỉnh thanh đồng trước ngực, có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của dấu ấn Xích Long đó, dường như nó chứa đựng một sức mạnh nóng bỏng mạnh mẽ. Khi đặt ngón tay lên có thể nghe thấy tiếng rồng gầm nhẹ, nhưng tiếng gầm này dường như bị ngăn cách bởi một tầng nên cực kỳ yếu ớt.
Dấu ấn của Xích Long vẫn còn rất mờ nhạt, giống như vừa mới được khắc lêи đỉиɦ thanh đồng nên chưa đủ thực, chưa đủ rõ ràng.
Lý Quan Nhất suy nghĩ, tự nhủ: "Xem ra công dụng kỳ diệu của đỉnh thanh đồng không chỉ là hấp thụ nguyên khí... Bóng dáng của con rồng đỏ vẫn chưa đủ rõ ràng, nếu theo như suy đoán thì cần phải tích lũy đầy ngọc dịch nhiều lần, sau đó mới có thể khiến con rồng trở nên chân thật."
"Đến lúc đấy hẳn sẽ có sự thay đổi gì đó."
"Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán, vẫn chưa đủ chắc chắn nên cần phải thử thêm."
Lý Quan Nhất sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, rồi tiếp tục thử ngồi thiền.
Lần này cậu vận chuyển khí tức vẫn chậm rãi như cũ, chỉ là vì nội khí so với trước đây lớn hơn rất nhiều nên tốc độ vận khí cũng tăng lên một chút. Nội khí của tầng mười hai ‘Phá Trận Khúc’ khi lướt qua ngực đủ để cảm nhận được sự lạnh lẽo đang ẩn náu ở tim.
Đây chính là chất độc đã làm phiền cậu suốt mười năm qua, mỗi lần phát tác đều đau đến chết đi sống lại.
Tầng mười hai ‘Phá Trận Khúc dường như đã có thể mơ hồ chạm đến nơi chất độc này ẩn náu, giống như lời của Việt Thiên Phong, bản thân càng mạnh thì sự uy hϊếp của độc tố đối với mình sẽ càng giảm đi.
Tâm trở bên bình an, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau khi đi đến Hồi Xuân đường, Lý Quan Nhất nhìn thoáng qua miếu sơn thần từ xa, ở nơi đó đông nghịt người, còn có những đề kỵ mặc áo giáp tay cầm đao. Trong tiếng ồn ào của đám đông, Lý Quan Nhất vận chuyển khí tức vào đôi mắt nhưng không nhìn thấy dáng vẻ bá đạo của con rồng đỏ khổng lồ kia.
Việt Thiên Phong đã rời đi rồi.
Điều này không có gì ngạc nhiên cả.
Lý Quan Nhất không ở lại lâu, chỉ như người dân qua đường xem náo nhiệt nhìn vài lần rồi vội vã đi đến Hồi Xuân đường. Hôm nay trước Hồi Xuân đường có dừng một chiếc xe ngựa, mấy võ phu bị đề kỵ đánh bị thương trước đó đang đứng ở cửa, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nói chuyện cười đùa với những võ nhân này.
Vốn dĩ những võ sư này rất kiêu ngạo, không thèm để ý đến những người khác, nhưng bây giờ trên mặt họ lại là nụ cười toe toét.
Lý Quan Nhất nhận ra người kia chính là thiếu gia của Hồi Xuân đường.
Khi Lý Quan Nhất thay áo choàng xanh vào rồi đi đến trước tủ thuốc, Trần lão đại phu nhìn chàng thanh niên và ba võ sư đi vào hậu viện, lắc lắc đầu nói: "Thiếu gia đến từ sáng sớm để an ủi mấy võ sư hộ viện này..."
"Nói rằng những võ sư này vì Hồi Xuân đường mà bị thương, Hồi Xuân đường không thể không có bù đắp được."
"Cho dược liệu, cho bạc, lại còn hứa hẹn tăng mấy tháng lương."
"Thiếu gia không gọi ngươi qua sao?"
Lý Quan Nhất lắc đầu, Trần lão đại phu không ngừng nghi hoặc, cậu thiếu niên thì đã bắt đầu bận rộn trước tủ thuốc, hai chân đạp đất như cắm rễ, hô hấp bình ổn, vừa cảm nhận sự lưu chuyển chậm rãi của ‘Phá Trận Khúc’ trong cơ thể, vừa tính toán kế hoạch sau này.
Cậu và thẩm nương ở đây được thín là tội phạm chạy trốn của Trần quốc, cũng nhờ thẩm nương thông minh dẫn cậu chạy loạn khắp nơi, cuối cùng đã từ từ đến được Quan Dực thành cách châu thứ mười tám Giang Nam không xa, nhưng trước mắt lại có một rắc rối.
Đó là giấy thông hành.
Còn gọi là văn thư thông quan.
Muốn qua biên giới cần phải có giấy thông hành do triều đình cấp; mà để được cấp giấy thông hành thì cần có hộ tịch của bản bộ tại nơi ở, Lý Quan Nhất là người chạy nạn đến, chỉ có hộ tịch tản cư. Cũng may là ở Trần quốc, nếu là ở Ứng quốc phương Bắc thì hiện giờ cậu đã bị giáng xuống làm hạ đẳng.
Trước mắt làm ở Hồi Xuân đường ba năm thì sẽ có thể lấy được hộ tịch của Quan Dực thành.
Sau đó có thể xin giấy thông hành, nếu không, cứ ở mãi Trần quốc này thì không được an toàn, đến lúc đó có thể lấy những viên châu vàng và bạc ra làm lộ phí, tiền của Trần quốc không chắc có thể dùng được ở nơi khác, trong thời loạn lạc này vàng mới là tiền tệ cứng.
Cũng cần luyện võ công, tốt nhất là có thể từ từ đột phá đến cảnh giới Nhập Cảnh mà Việt Thiên Phong từng nói.
Ông ấy nói, những hiệp khách ra ngoài đều ở cảnh giới này.
Lý Quan Nhất suy nghĩ cẩn thận.
Hiện nay thiên hạ bất ổn, ra khỏi biên giới cần có giấy thông hành, nên tốt nhất là bản thân phải có võ lực để tự bảo vệ, còn phải kiếm một khoản bạc lớn để lót đường.
Hiện tại võ lực có hy vọng, vàng bạc cũng đã có một phần, Lý Quan Nhất thầm gạch bỏ từng đầu việc một, cảm thấy mình đang dần dần tiến gần đến cuộc sống tốt đẹp hơn, có một cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, đến lúc đó cậu và thẩm nương có thể sắm sửa một căn nhà, không cần phải lo lắng bị kỵ binh Dạ Trì bắt được.
Nuôi gà nuôi lợn, luyện võ học nghệ, làm chút buôn bán nhỏ.
Muốn có một cuộc sống yên ổn.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời phía bên ngoài.
Thật ấm áp.
Mục tiêu của cậu cũng chỉ vậy mà thôi.
Sống tốt, sống thật tốt.
………………
"Mấy vị ở Hồi Xuân đường của ta đã mấy năm nay, lần này xảy ra chuyện cũng là vì bảo vệ Hồi Xuân đường của ta, cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, mỗi tháng lương bổng, thuốc men sẽ không thiếu phần của mấy vị."
Trong hậu đường của Hồi Xuân đường, vị thiếu gia đặt chén trà xuống, mỉm cười nói ra câu cuối cùng.
Mấy võ sư cảm kích vô cùng, trên mặt cười tươi như hoa, đợi đến khi đám võ sư lui ra ngoài thì vị thiếu gia nói với ông chủ đang đứng cúi đầu bên cạnh: "Ta nghe nói, lần này còn có một cậu nhóc cũng bị thương."
"Là dược sư sao?"
Ông chủ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vẫn là học việc mà thôi, nhưng thuật số rất tốt, làm việc cũng rất chăm chỉ."
"Trong nhà chỉ có một thẩm nương bị bệnh nặng, chỉ dựa vào đứa trẻ này gánh vác gia đình."
"Là một đứa trẻ tốt."
Vị thiếu gia nhíu mày, cầm chén trà lên, dùng nắp gạt lá trà, thờ ơ nói:
"Thế à."
Hắn nghĩ một lúc, nói:
"Vậy thì cho nghỉ việc đi."
Ông chủ khựng lại, vị thiếu gia dùng ngón tay út khều một cọng lá trà, thản nhiên búng đi: "Ông chủ Triệu, ông biết đấy, lần này Hồi Xuân đường tổn thất không nhỏ nên phải tiết kiệm chi phí, cậu nhóc này bị thương, dăm ba tháng tới không làm được việc nặng, còn phải cho thuốc dưỡng thương, sẽ lỗ vốn."
"Ta biết ông có lòng tốt, nhưng Hồi Xuân đường cũng có nỗi khổ riêng."
"Nhà chúng ta, nhà lớn nghiệp lớn, nhưng chi tiêu cũng lớn."
"Thép tốt phải dùng vào lưỡi dao, cũng không phải võ sư có bản lĩnh gì mà chỉ là một nhóc con."
Ông chủ cân nhắc, đầu cúi thấp hơn, nhẹ giọng nói:
"Thiếu gia nói đúng, nhưng trong đường việc nhiều, thiếu một người không xoay sở được..."
Chàng thanh niên bật cười, nói: "Ông chủ Triệu hồ đồ rồi."
"Phần việc còn lại, để mấy người khác làm thêm mỗi ngày một ít là được."
"Có gì khó đâu?"
Hắn đặt chén trà lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài, là hắn có hẹn đi uống rượu ở Phồn Hoa lầu.
Đến trưa, Lý Quan Nhất xắn tay áo lên, ngồi ở cửa, lấy ra một cái bánh lớn, lại lấy thêm một quả trứng luộc. Trước những thứ này vốn đủ cho cậu ăn, nhưng bây giờ cậu ăn rất nhiều, cắn từng miếng ăn xong cậu lại tính toán định đi mua thêm chút đồ ăn.
Hiện tại nếu không quá cầu kỳ thì ở Quan Dực thành Trần quốc, một người mỗi ngày chỉ cần hai mươi văn tiền là đủ sống.
Nhưng đó là bao gồm cả ăn mặc, ở, đi lại.
Cậu đang tính đi mua ít bánh nướng để lót dạ thì phía trước có một cái bóng đổ xuống.
Ông chủ già chặn cậu lại, nói: "Lý Quan Nhất, vết thương thế nào rồi?"
Các đồng nghiệp khác dừng lại xem náo nhiệt.
Đều là người tinh ý, vừa rồi thiếu gia không quan tâm đến Lý Quan Nhất, trong lòng họ cũng đoán được điều gì đó, Lý Quan Nhất nhìn ông chủ già, gật đầu: "Dạ cũng ổn."
Ông chủ già gật đầu, nói: "Hôm nay ta có việc nên không về, ăn ở ngoài."
"Ngươi đi cùng lão già này ngồi một lát."
Trong lòng Lý Quan Nhất cũng có dự cảm nên gật gật đầu, hai người một trước một sau đi đến một quán ăn trên phố, bên trong có một cái ghế dài, một bình rượu, những người làm việc nặng thường đến đây uống rượu, một văn tiền một chén, chỉ có rượu mạnh, lại cắn một miếng thịt kho nữa, ăn rất ngon.
Hôm nay ngồi vô bàn, ông chủ già lại gọi vài món quen thuộc.
Có thịt có rau, lại thêm hai bát cơm, một chén rượu mạnh một văn tiền, ông chủ già nhẹ giọng nói: "Lần này ngươi bị thương, coi như liên lụy đến Hồi Xuân đường, bữa hôm nay nay ta mời, ăn nhiều chút."
Ông nhìn Lý Quan Nhất đang cắm đầu ăn cơm.
"Hồi Xuân đường bị cướp thuốc, thời thế này không biết có yên ổn không, có khi vài ngày nữa lại có chuyện, ngươi còn trẻ, cứ thế này không ổn."
Lý Quan Nhất trước đó đã có dự cảm, bây giờ lại càng hiểu rõ hơn.
Mình bị "giảm biên" rồi.
Ông chủ già lấy từ trong ngực ra một phong thư, đặt lên bàn, đẩy về phía Lý Quan Nhất nói: "Thuật số của ngươi rất tốt, ta có quen quản sự trường tư thục Liễu gia ở Quan Dực thành, ta đã tự viết cho ngươi một bức thư giới thiệu, ngươi cầm đi thử xem có thể tìm được việc làm ở đó không."
"Coi như tìm một chỗ dựa."
Trường tư thục Liễu gia?
Đó là nơi danh tiếng hơn Hồi Xuân đường nhiều, nếu so thì còn tốt hơn cả Hồi Xuân đường.
Ông chủ già uống hết rượu, đặt chén xuống bàn nói: "Ngươi ăn đi, ta đi làm việc."
"Lão Chu, bữa cơm hôm nay của đứa trẻ này ghi sổ cho ta."
"Ăn không đủ thì cứ gọi thêm nhé."
Ông chủ già đi ra ngoài, thân mặc áo dài xám, đầu cúi thấp, lưng hơi gù, Lý Quan Nhất đặt phong thư sang một bên, ăn ngấu nghiến sạch sẽ mọi thứ, chủ quán cười nói: "Ăn thêm nữa không? Mang chút đồ đi đi."
"Triệu lão nói rồi, muốn ăn gì cứ mang đi, còn sợ ngươi ngại nên đi trước rồi."
Thiếu niên cười đáp: "Không cần đâu ạ, ăn đủ no rồi."
Sau đó cậu đứng bên cạnh chủ quán, nhìn giá rượu trên bàn rồi lấy ra mười văn tiền đặt lên.
Chủ quán bật cười nói: "Cậu bé, tiền đã ghi sổ rồi."
"Ừm, lần sau ông ấy đến thì ta mời ông chủ Triệu một chén rượu ngon."
Thiếu niên nhẹ giọng đáp.
Chủ quán ngẩn ra, cười nói: "Được thôi."
"Rất khá, cũng là người biết lễ nghĩa."
"Lão Triệu không nhìn nhầm."
Ông chủ Triệu bước về Hồi Xuân đường, lấy sổ sách ra gạch tên Lý Quan Nhất, Trần lão đại phu nói: "Quan Nhất bị cho nghỉ rồi à?"
Ông chủ gật đầu.
Trần lão nhìn ký hiệu mà ông chủ để lại phía dưới, nói: "Ông còn cho thêm một quan tiền? Ha, thiếu gia không tốt bụng như vậy đâu?"
Ông chủ nói:
"Chúng ta làm việc cho chủ nhân, lời của chủ nhân là quy tắc nên phải tận tâm tận lực."
"Nhưng, không thể làm việc bất nghĩa, đây cũng là quy tắc, là quy tắc trong tâm."
"Quy tắc lớn hơn trời."
Ông chủ cuộn sổ sách lại, vén rèm cửa đi vào, hai bên rèm có câu đối.
Bệnh tật chớ giấu giếm
Y tu lấy người làm gốc.
Ông chủ ngẩng cao đầu mà đi, sống lưng thẳng tắp.
…………
Mặt trời đã quá giờ Ngọ, dần nóng lên.
Lý Quan Nhất hiện đã đứng trước trường tư thục Liễu gia, quả nhiên là khí phái, phân nữa con cháu nhà giàu trong thành đều học ở đây, rất nhiều xe ngựa đậu bên ngoài. Cậu đang định vào thì có một chiếc xe ngựa chạy tới, Lý Quan Nhất dừng bước, xe ngựa cũng dừng lại ngay giữa cậu và trường tư thục.
Hương thơm thoang thoảng.
Có giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên:
"Đại tiểu thư, đã đến trường tư thục Liễu gia rồi."