Dịch: Kha La Na
Lòng bàn tay nắm chặt, cảm nhận dòng nhiệt lưu cuồn cuộn trong cơ thể khác hẳn so với trước đây, Lý Quan Nhất có chút hoảng hốt.
Nếu như cảm giác trước đây chỉ là một luồng khí nhỏ như hạt mè thì bây giờ nó đã lớn như quả trứng gà, tụ lại thành một khối rất chắc chắn.
Nắm chặt quyền, đứng tấn, cậu tung một cú đấm về phía trước, lực đấm vững chắc, có một loại cảm giác khí lực dồi dào, không bao giờ cạn kiệt.
Lùi lại một bước, cậu rút thanh đoản kiếm mà thẩm nương cho ra, lui bước cầm kiếm, quét ngang, bổ dọc, chém chéo.
Vén Mây, Bổ Núi, Quét Mây, Chém Sóng.
Đẩy Núi, Chặn Lĩnh, Đâm Vương, Gϊếŧ Vua.
Những chiêu thức hoàn toàn khác biệt với Phá Quân Bát Đao được lưu truyền bên ngoài, tên các chiêu thức nội công cũng khác hẳn, đánh liên tiếp một hơi.
Dựa theo sự tái hiện ký ức trong cơ thịt, từ lúc ban đầu còn lạ lẫm cậu đã nhanh chóng trở nên thuần thục.
Phá Quân Bát Đao, nhập môn!
Phá Quân Bát Đao, thuần thục!
Phá Quân Bát Đao, tinh thông!
Phá Quân Bát Đao——
Sát khí dày đặc nhưng có quy củ, dù chỉ trong một không gian nhỏ hẹp vẫn tạo ra tầng ánh kiếm trắng xóa. Cuối cùng khi ánh kiếm dừng lại, Lý Quan Nhất lùi lại nửa bước nhẹ nhàng thở ra, cậu nắm chặt thanh đoản kiếm chém mạnh xuống một đường như vầng trăng khuyết.
Sát chiêu, Trảm Thiên Lang!
Một tiếng "bùm" vang lên, nhưng là phát ra từ bên trong, đó là âm thanh phát ra khi toàn bộ cơ bắp và gân cốt căng ra rồi bùng nổ.
Chiêu cuối cùng đã thi triển xong.
Hai tay Lý Quan Nhất nắm chặt thanh đoản kiếm từ từ hồ hấp, cậu cảm nhận được sự run rẩy của cơ bắp, một loại cảm giác lạ lẫm nhưng quen thuộc xuất hiện trong đầu như thể cậu đã tu luyện môn đao pháp này nhiều năm lắm rồi, thế nhưng cơ bắp lại không có ký ức tương ứng.
Sự căng cơ mang lại cảm giác đau nhức và run rẩy nhẹ, nhưng lại được dòng nhiệt lưu nhẹ nhàng xoa dịu.
Phá Quân Bát Đao, đại thành!
Lý Quan Nhất hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra, hơi đâm chiêu: "Đây là..."
"Đỉnh thanh đồng đã hấp thụ một loại sức mạnh nào đó từ trên người Việt Thiên Phong, sau đó hóa thành một con rồng, bên trong dường như mang theo phần ký ức luyện võ của Việt Thiên Phong đã hỗ trợ mình tu luyện..."
Suy nghĩ của Lý Quan Nhất đột nhiên dừng lại.
Một cơn đói khủng khϊếp bóp chặt dạ dày, kèm theo đó là cậu bắt đầu suy nghĩ nên não cũng cần năng lượng, axit dạ dày cuồn cuộn như muốn trào cả ra nên đã mạnh mẽ cắt ngang suy nghĩ của cậu, Lý Quan Nhất xoa mạnh cái bụng, lý trí bị tấn công bởi cơn đói không thể chống đỡ được.
Giống như cảm giác sau khi chơi game thâu đêm cuối cùng cũng thắng một trận.
Đói! Đói! Đói!
Cậu nuốt nước bọt, nhón chân nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Trước tiên cậu lấy một củ cà rốt rửa sạch rồi nhét vào miệng, nhai rôm rốp rồi nuốt xuống bụng, giờ này mà nhóm lửa nấu ăn thì quá phiền phức mất thời gian, Lý Quan Nhất rút từ tủ gỗ ra một cái bánh lớn, rồi di chuyển hòn đá chặn trên cái hũ đen, lấy một đôi đũa sạch gắp dưa muối và tỏi từ bên trong ra.
Cậu ngồi xổm xuống sau tủ, cứ một miếng bánh lớn lại một đũa dưa muối, trong chốc lát đã ăn sạch cái bánh lớn, lúc này mới tạm thời ngăn được cơn đói cồn cào trong bụng.
Sau đó cậu liếʍ liếʍ môi, lại rút ra một cái bánh lớn xé nhét vào miệng, vừa ăn vừa suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
“Giống như cơ thể cần rất nhiều dinh dưỡng nên đã dẫn đến cơn đói, định luật bảo toàn vật chất, luyện võ cải tạo cơ thể cần phải có dinh dưỡng, nhưng để luyện một hơi thành công "Phá Trận Khúc" thì không thể chỉ dựa vào vài cái bánh lớn, có vẻ như ngọc dịch trong đỉnh chính là yếu tố then chốt, ít nhất có thể đóng vai trò... Ừm, nguyên khí.”
Lý Quan Nhất xoay ngược đôi đũa, vô thức vẽ vẽ trên mặt đất.
Căn nhà mà họ thuê không có tiền để lát sàn nên trong nhà cũng là đất, thế lại tiện cho Lý Quan Nhất viết vài thứ. Tiện tay dùng đuôi đũa đâm chết một con kiến, Lý Quan Nhất gãi cằm, vẽ linh tinh gì đó để sắp xếp lại suy nghĩ.
“Đỉnh có thể thu thập nguyên khí hoặc thần vận gì đó từ trên người cường giả.”
“Sau khi thu thập đầy có thể biến thành, ừm... Xích Long hoặc thứ gì đó, có thể dùng thần vận và nguyên khí hỗ trợ tu luyện...”
Lý Quan Nhất cũng hiểu được đại khái công dụng, nhưng lại xuất hiện thêm những vấn đề mới.
Cậu xoa cằm, tự nói: “Vậy bây giờ, yêu cầu về nguồn lực để đỉnh hấp thụ là gì? Phải là võ giả cấp độ nào, hoặc có yêu cầu đặc biệt gì không?”
“Điểm thứ hai, thứ mà đỉnh cho lại sẽ mạnh bao nhiêu? Giới hạn là ở đâu?”
“Chỉ có thể hỗ trợ tu luyện công pháp trên người đối phương thôi sao?”
Lý Quan Nhất phát hiện mình càng ngày càng có nhiều thắc mắc về cái đỉnh này, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, cắn vội hai ba miếng ăn xong cái bánh lớn, cậu cúi người quay lại, ngẩng đầu lên thì trông thấy dáng vẻ căng thẳng của thẩm nương, thẩm nương cũng nhìn thấy Lý Quan Nhất, cả hai dường như đều bị giật mình cùng lùi lại một bước.
Tiếp đó Mộ Dung Thu Thủy thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay trắng nõn chỉ vào giữa trán thiếu niên chọc một cái, trách móc:
"Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, ta còn tưởng là gặp trộm."
"Không ngờ lại là con mèo tham ăn này."
Chàng trai trẻ gãi đầu, thu lại vẻ nghiêm túc vừa rồi, chỉ cười ngượng ngùng: "Con đói bụng."
Ánh mắt lại liếc thấy thẩm nương đang mặc một bộ đồ ngủ rộng màu nâu viền trắng, tóc đen như thác đổ, mắt sáng như sao mai, tay trắng nõn, sau đó bà thản nhiên ném cái nồi sắt thiếu mất một góc qua bên cạnh kêu "coong" một tiếng.
Khóe miệng cậu thiếu niên giật giật.
Nếu là trộm thật thì có lẽ bây giờ đã bị thẩm nương đập cho bể đầu rồi.
Cái nồi sắt thiếu một góc quay tròn, uy lực không nhỏ, trước đó đã có ba mươi bảy tên trộm vặt gục ngã dưới một cú này của thẩm nương, cực kỳ kinh nghiệm, một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ hành tẩu trong thế giới này thì dù có giảm bớt sự chú ý đến đâu thì cũng sẽ luôn dính phải rắc rối.
Nếu mà mình quay người chậm một bước thì chắc có lẽ cũng đã ăn phải một nồi của thẩm nương rồi.
Mộ Dung Thu Thủy bước lên trước một bước, mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lý Quan Nhất, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Hôm nay Ly Nô Nhi tập võ rồi à?"
Lý Quan Nhất ngẩn người, nói: "Sao thẩm nương biết?"
Mộ Dung Thu Thủy cười nói: "Thẩm nương tuy không biết võ, nhưng cũng biết võ giả sau khi học nội công thì ăn uống nhiều là việc bình thường, hơn nữa, tư chất Ly Nô Nhi nhà ta tuyệt thế, tên khách Xích Long kia có mù mới không truyền công phu cho con."
Bà nhẹ nhàng nhấc váy khẽ bước chân qua bên kia tủ, về phần Lý Quan Nhất lúc này mới trông thấy đôi chân trần trắng như ngọc của thẩm nương, có lẽ vừa rồi nghe thấy động tĩnh nên thẩm không kịp mang giày đã vội ra ngoài. Bước trên nền đất đen, bà đi đến một bên tủ thuận tay vuốt lại nếp áo rồi ngồi xuống đất, vỗ vỗ cậu.
Lý Quan Nhất đang ngồi ngay bên cạnh.
Mộ Dung Thu Thủy nhíu mày, nói: "Ý ta là, lấy cho ta một cái bánh nữa."
Cậu thiếu niên ngẩn người, trêu chọc: "Chẳng phải thẩm nói là không ăn đêm sao?"
Mộ Dung Thu Thủy khẽ ho một tiếng, nói: "Thức dậy một chuyến nên đói rồi!"
Lý Quan Nhất suýt bật cười, lắc lắc đầu, ban nãy cậu sợ sẽ đánh thức thẩm nương nên vừa rồi chỉ ăn bánh nướng nguội ngắt để đối phó, nếu thẩm nương cũng muốn ăn thì đành đi nhóm lửa nấu hai bát mì, thêm hai quả trứng chần.
Vì kết giao với Việt Thiên Phong để kích phát đỉnh thanh đồng, trước đó cứ mỗi vài ngày cậu lại mang rượu thịt qua. Cuộc sống của bọn họ khá giản dị, dù sao Lý Quan Nhất cũng là tội phạm trốn chạy, dù trong bụng có chút đồ có thể đổi tiền thì cũng không dám quá lộ liễu, hiện tại trong nhà cũng không còn thịt.
Bưng hai bát mì chay lên, đặt một tảng đá bên cạnh tủ, mỗi người một bát mì, ở giữa còn có một đĩa dưa muối nhỏ, Lý Quan Nhất nói: "Nhà không còn thịt, đành ăn tạm vậy."
Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên cười, mày mắt dương dương, cười nói: "Nhưng ta còn một cái đùi gà, con có muốn ăn không?"
Lý Quan Nhất nhướng mày.
Mộ Dung Thu Thủy dùng đũa gắp mì rồi xoay một vòng, đũa cuộn lên một đống mì lớn, dưới rộng trên hẹp trông giống như một cái đùi gà, Lý Quan Nhất dở khóc dở cười, nhưng thấy thẩm nương đắc ý thì cậu liền chỉ vào một miếng dưa muối lớn nói:
"Nếu như thẩm nói cái đó là đùi gà thì cái này của con là miếng thịt kho tàu lớn."
"Hê, vậy cái này của ta là vịt quay rồi."
Mộ Dung Thu Thủy và Lý Quan Nhất ngồi ăn bên dưới tủ gỗ bên trong căn nhà có chút cũ kỹ.
Sau khi thẩm nương bệnh, trang sức đều đem đi cầm cố để duy trì cuộc sống.
Căn nhà nhỏ này cũng là do thẩm nương dùng ngọc bội bạch ngọc đổi lấy, miếng ngọc bội đó ngay cả Lý Quan Nhất cũng có thể nhận ra là rất quý giá, láng như sơn, trơn như bơ, tiếng như vàng, mịn như lụa, trắng như mỡ, dẻo như cao, trên đó khắc hình Thiên Thủ Quan Âm, là tín vật thúc phụ tặng cho thẩm nương. Chủ tiệm cầm đồ thấy hai người bọn họ là một phụ nữ yếu đuối và một đứa trẻ nên chỉ ra giá mười lượng bạc.
Lý Quan Nhất lúc đó muốn kéo thẩm thẩm đi, nhưng bà lại rất bình tĩnh nói đồng ý.
Lý Quan Nhất tức giận nhưng thẩm thẩm chỉ xoa đầu cậu cười nói, tín vật không quan trọng bằng người, sau đó bà dùng một nửa số bạc thuê căn nhà này, số còn lại thì cất giữ, dùng cho chi tiêu hàng ngày.
Dù vậy, căn tiểu viện này cũng rất cũ kỹ, ngoài chỗ ở ra thì các phòng khác đều hơi dột, mùa hè mưa lớn phải dùng chậu hứng nước, ngồi trước tủ ngẩng đầu lên, xuyên qua mái nhà có chút hỏng hóc còn có thể nhìn thấy bầu trời đen và vài ngôi sao.
Bát đũa đặt bên cạnh, Lý Quan Nhất quay đầu thấy thẩm nương gục đầu xuống, đã ngủ rồi.
Cậu trai trẻ mười hai tuổi nắm chặt thanh kiếm bên hông.
Xúc cảm của kiếm lạnh lẽo nhưng lại rất đáng tin cậy, Lý Quan Nhất nhẹ giọng nói:
"Rồi sẽ có một ngày, con sẽ biến những món ăn đã nói ngày hôm nay thành hiện thực."
Lý Quan Nhất cẩn thận bế thẩm nương đang ngủ về phòng, thẩm nương không thấp nhưng rất nhẹ, bà như một cánh bồ công anh gió thổi nhẹ sẽ liền bay đi, lúc lại gần còn có thể ngửi thấy mùi hoa nhè nhẹ.
Giường chỉ là đất trộn với cỏ, phía trên trải một lớp cỏ khô, rồi đến chăn đệm, ngày mưa và mùa đông đều rất khó chịu.
Lý Quan Nhất đắp chăn cho thẩm nương rồi chậm rãi đi về phòng mình.
Cậu thở ra một hơi, cúi đầu, kéo áo ra muốn xem chiếc đỉnh thanh đồng ở ngực, nhưng lại hơi ngạc nhiên.
Ngọc dịch màu đỏ trong đỉnh tự nhiên biến mất, thay vào đó là có sự thay đổi khác.
Trên thành đỉnh thanh đồng là dấu ấn thương long đỏ rực, rõ rành rành ngay trước mắt!