Xuyên Nhanh: Hồ Ly Nhỏ Luôn Bị Các Đại Lão Chiếm Hữu

Quyển 1 - Chương 1: Muốn ôm hôn cô

Thanh Thanh là một con hồ ly tinh vừa xuống núi.

Lý do cô xuất hiện giữa thành phố đông đúc lạ lẫm này là bởi vì các trưởng lão cảm thấy cô quá ngây thơ quá chất phát, chưa đủ tiêu chuẩn để làm một con hồ ly tinh đúng nghĩa.

Vậy nên cô đeo một cái vòng thông hành thế giới lên tay rồi xuyên đến thế giới này.

Các trưởng lão nói, chỉ cần ấn nút nhỏ màu đỏ này trên vòng tay một cái, mọi thông tin về thế giới này của cô sẽ hiện lên.

Thanh Thanh xuyên đến đây không chỉ đơn thuần trải nghiệm nhân sinh, mà cô còn phải thực hiện một điều kiện của thái thượng ban ra thì mới có thể tự do ra vào 3000 thế giới nhỏ.

Cô phải giúp nhân vật chính của các thế giới trải qua cuộc sống dễ dàng và hạnh phúc, đó là nhiệm vụ thái thượng ban cho cô.

Hiện tại Thanh Thanh vừa mới xuyên đến cơ thể mình được giao cho, linh hồn vẫn còn chưa dung nhập hết làm thiếu nữ thấy hơi choáng váng, bước chân lảo đảo về phía sau rồi đυ.ng vào một bức tường cứng.

Nói đúng hơn, đυ.ng vào một bức tường thịt.

Người đi đường nhìn vào chỉ thấy một thiếu nữ nhỏ xinh đến mức khó tin với sắc mặt tái nhợt mệt mỏi ngả người vào một nam nhân to lớn, mặc trên người áo vét quần âu nhìn rất trang trọng lịch sự.

Cảnh tượng như cô vợ nhỏ rúc vào trong ngực chồng mình làm người khác không khỏi cảm thán, nhìn như bước ra từ tiểu thuyết vậy.

Đặc biệt thiếu nữ kia còn có vẻ ngoài xinh đẹp, hấp dẫn người đến như vậy làm người khác nhìn vào chỉ thấy ghen tị với nam nhân đang được ôm cô.

Mà nhân vật chính trong đề tài của họ là Thanh Thanh lại ngơ ngẩn cả người khi nhận ra thứ mình đυ.ng vào không phải bức tường mà là một người nam nhân.

“Xin… xin lỗi ạ.”

Thanh Thanh hoảng hốt giật mình đột nhiên có đủ sức lực đứng thẳng lên, cô vừa nói xin lỗi vừa cố chui ra khỏi cánh tay đang ôm hờ lên vòng eo nhỏ nhắn của mình.

Thế nhưng cánh tay to chắc ấy lại giữ chặt thực sự, gắng sức mãi cũng không thoát ra được làm Thanh Thanh chỉ có thể đứng yên lại, vẻ mặt cô đầy sự khó hiểu rồi quay đầu lại nhìn nam nhân.

Vừa mới quay đầu nhìn thấy anh, Thanh Thanh đã không nhịn được hơi run rẩy một chút.

Nam nhân này dáng vẻ cao lớn, trên mặt đeo một cái kính nhưng cũng không che giấu nổi ánh mắt sắc bén hẹp dài kia.

Ngũ quan cực kỳ đẹp, cô biết tộc hồ ly của mình vốn có vẻ ngoài vượt trội hơn các tộc khác, từ nhỏ đến lớn cũng nhìn quen các chú các bác đẹp trai trong tộc mình, nhưng bộ dáng của nam nhân trước mặt mình cũng không thua kém chút nào.

Nhưng đó không phải là điều làm cô run rẩy khi thấy anh, mà là khí thế xâm lược đầy dã tính mới khiến cô hơi run sợ.

Đã thế nam nhân này còn không chịu bỏ tay ra, giữ khư khư một mực bên eo cô, thỉnh thoảng ngón tay đặt lên hõm eo còn nhéo nhẹ một cái làm Thanh Thanh suýt bật cười ra tiếng.

Cô có máu buồn đó!

Nội tâm nghĩ như vậy nhưng thực tế Thanh Thanh lại cực kỳ rụt rè không dám hét lên mắng anh ta.

“Anh… anh buông tôi ra.”

Thiếu nữ xinh đẹp hơi đỏ mặt, vừa bị ngứa eo lại vừa tức giận với hành vi của anh.

Nam nhân thấy vậy cười khẽ một tiếng, môi mỏng hơi nhếch lên rồi đột nhiên để sát vào mặt cô.

“Buông ra thì em sẽ ngã mất.”

Giọng nói cực kỳ cuốn hút êm tai, nhưng đối với một hồ ly tinh sống quen với bầy đàn thì có lẽ chưa đủ lực dụ hoặc.

“Không ngã nữa đâu.” Thanh Thanh đáp lại hơi rụt rè.

Nam nhân chỉ nhìn cô cười mà không nói, tay cũng không chịu buông ra, như là không thèm nghe câu nói của cô vào lỗ tai vậy.

“Ngoan, nhà ở đâu? Sao lại đứng ngơ ngác giữa đường như vậy?”

Khi nãy mới từ cửa xe nhìn qua thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm này đứng kia, anh đã không nhịn được bị thu hút, lúc con mắt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn vào cặp mắt linh động ngây thơ của thiếu nữ, tim không khống chế được đập lỡ một nhịp.

Anh chỉ muốn đi thẳng về phía cô rồi ôm hôn cho ngực bớt ngứa lại.