Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 45

Người trong thôn Đại Liễu Thụ đều nghe nói Khương Xuân đánh người nhà họ Vương, nhà ở trấn trên lại thông tin nhanh nhạy như Trịnh đại cữu Trịnh Hạng của nàng sao có thể không biết?

Khương Hà chưa ra khỏi trấn, Trịnh Hạng đã tìm đến.

Nghe Khương Hà kể lại đầu đuôi, Trịnh Hạng cười lớn sang sảng: “Cháu ngoại đánh đúng, theo ta, sớm nên hung hăng dạy cho quy tôn tử (thằng cháu rùa) Vương Tam một bài học rồi!”

Khương Hà bất lực cười khổ: “Đại ca, huynh không quản Xuân nương thì thôi, còn chiều con bé, cứ thế này con bé càng ngày càng vô pháp vô thiên.”

Trịnh Hạng thản nhiên nói: “Ta chỉ có một đứa cháu gái, không chiều nó thì chiều ai? Đi, về nhà ta một chuyến. Hôm qua ta bắt được hai con ngỗng, ngươi mang một con về nhà đi.”

Khương Xuân nghe vậy cười đắc ý: “Vẫn là cữu thương con, biết hôm nay con đánh người mệt, cho con con ngỗng để bồi bổ.”

Khương Hà lườm nàng một cái: “Cảm giác như con còn có công nữa à?”

Khương Xuân nhân cơ hội cáo trạng: “Ôi dào, con không dám nhận đâu, vừa nãy nãi nãi còn chạy đến tính sổ với con, không chỉ mắng con một trận mà còn cướp đi hai cái màn thầu trắng con hấp cho con rể của người!”

Khương Hà nhíu mày, không tiện nói xấu lão nương của mình trước mặt khuê nữ, chỉ có thể thở dài nói: “Lần sau bà ấy đến, con trông chừng kỹ, đừng để bà ấy có cơ hội lấy đồ nhà mình nữa.”

Khương Xuân hừ một tiếng: “Lần sau bà ấy đến, con không cho vào nhà.”

“Nên như vậy.” Khương Hà gật đầu.

Ông đã sớm thất vọng tột đỉnh về cái người nương ruột này, từ ngày ông bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể đưa vợ con đi ở nhờ nhà thờ cũ, trong lòng ông nương đã sớm chết rồi.

Chỉ vì giữ thể diện cho các bô lão trong tộc, ông mới không làm ầm lên.

Nhưng không có nghĩa là ông phải làm kẻ ngốc, để bà ấy đến nhà mình lấy đồ.

Khương Xuân cáo trạng xong, nhấc con ngỗng lên, hào hứng nói: “Cha ơi, tối nay chúng ta ăn ngỗng hầm chảo dắt, con đi gϊếŧ ngỗng ngay đây.”

Khi đi qua cửa sổ tây phòng, nàng chợt nảy ra ý, liền quay ngoắt lại, xách con ngỗng mở cửa tây phòng.

Nàng giơ con ngỗng đang kêu “quạc quạc” trước mặt Tống Thời An đang ngồi trên giường chăm chú viết, cười tươi nói: “Ngỗng hầm chảo sắt, ăn không?”

Tống Thời An không ngẩng đầu, dùng sự im lặng để từ chối.

Khương Xuân “chậc” một tiếng: “Ngỗng hầm chảo sắt là mỹ vị nhân gian, chàng đúng là không có lộc ăn.”

Tống Thời An khẽ hừ một tiếng.

Trước khi Tống gia gặp chuyện, nhà họ thật sự là thuê hoa dệt gấm, lửa đổ thêm dầu, bếp có đến hai cái, mỗi bếp có đến hai ba chục đầu bếp riêng.

Có mỹ vị nào mà hắn chưa từng thấy?