“Chúng tôi bên nhau… ngót nghét cũng đã hơn mười năm.”
Dẫu biết rằng đoạn tình cảm này mãi mãi không được đền đáp, cậu ấy vẫn chấp nhận ở lại. Như mọi bộ phim, kết thúc vẫn chưa phải lúc hạ màn… chỉ là cuộc đời lại không thể như một cuốn phim.
“Con lên phòng gọi Minh Hoàng đi, đêm qua nó thức khuya lắm, chẳng biết chơi bời cái gì với ai mà cứ ồn ào suốt ấy.”
“Dạ dì.”
Cậu bạn nhỏ người, với chiều cao khiêm tốn vừa chạm đến mét sáu hai, thân hình mảnh mai lại thêm mái tóc bông xù trông rất đáng yêu. Gia Vỹ, giàu có đẹp trai, thông minh sáng dạ, tất cả yếu tố đều hội tụ hết đứa trẻ này.
Cũng phải thôi, cậu bé ấy là một Omega trội, tất cả mọi thứ đã được giải thích bởi tính chất gen xuất thần này. Nhưng có một người, không mấy quan tâm đến chuyện đó…
Trương Minh Hoàng, một đứa trẻ to lớn, đẹp trai tài giỏi, là một Alpha trội với thành tích thể thao cực khủng. Trương Minh Hoàng cao một mét tám mươi bảy, nặng sáu mươi tám ký, thân hình tỉ lệ vàng hoàn hảo, gương mặt hoàn hảo, giọng nói trầm ấm, là hoàng tử trong mộng của tất cả mọi cô gái, chàng trai lứa tuổi mười tám đôi mươi.
Căn phòng tối giản gọn gàng, thật không khó để nhận ra một đứa trẻ ngay thẳng, bộc trực, tinh thần tràn đầy năng lượng. Chỉ có một chiếc giường lớn, bàn học gọn gàng, bên góc tường là bộ trống đánh, ghi-ta và hai trái bóng bên cạnh thành giường. Vỹ ngồi bên mép giường, vừa gọi vừa lay lay bờ vai rắn rỏi:
“Dậy đi nào, trễ giờ đấy.
Minh Hoàng đã quá quen với cảm giác này rồi, mùi hương đó lẫn giọng nói đó, sáng nào cũng ồn ào đến nhức hết cả đầu. Thằng nhóc trở mình, quay lưng về phía đối diện tiểu yêu tinh bé nhỏ kia, rồi lại vùi đầu vào chăn bông ngủ ngon lành.
“Cậu mà không dậy, hôm nay đừng hòng tớ cho cậu mượn tập chép bài.”
Hình như chỉ chờ có thế, nó liền bật dậy, đầu tóc bù xù vẫn ôm khư khư lấy cái gối nằm, nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Hoàng lững thững bước đến bên bàn học, gom hết tất cả mọi thứ trên bàn cho vào ba lô rồi kéo tay cậu bạn nhỏ kia xuống dưới nhà ăn sáng.
“Sáng nào cũng dùng bữa ở nhà dì, con thấy ngại quá.”
“Èo ơi, con mà không qua thì một mình bác cũng không gọi thằng trời đánh này dậy được.”
Minh Hoàng gật gù, mẹ nó nói đúng đấy chứ, chỉ có mỗi Gia Vỹ là người duy nhất có thể khiến nó thuận theo mọi yêu cầu mà bản thân nó không muốn. Chả phải mỗi việc dậy sớm mỗi ngày, đến cả việc dọn dẹp nhà cửa, phòng ngủ, bàn học hay tắm rửa đều đặn hai lần một ngày, đều một tay cậu ấy đôn thúc hết.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Minh Hoàng vẫn luôn là người đèo cậu bạn nhỏ của mình đi học trên chiếc xe đạp địa hình được lắp thêm yên ở phía sau. Chỉ vì quãng đường từ nhà đến trường khá xa, nếu đi bằng xe đạp, thế nên gắn thêm yên xe vẫn tốt hơn là chỉ lắp bệ ngồi…
“Không biết hôm nay bà tư có bán cốm dẹp không.”
“Hoàng muốn ăn hả?”
“Cũng không hẳn, là do tớ biết Vỹ lúc nào cũng muốn mua ủng hộ cho bà về mau. Mà món đó ăn cũng bon miệng phết.”
Cốm dẹp là món ăn không mấy phổ biến, cũng ít người bán vì chẳng ai mua. Nhưng chỉ vì một lần vô tình cậu nhóc đầu xù đã trót hứa rằng mỗi ngày đều sẽ ủng hộ bà, nên đâu thể nuốt lời được. Gia cảnh bà Tư vốn chẳng no ấm gì, còn hai đứa cháu nhỏ bị ba mẹ bỏ lại cho bà săn sóc, tiền cơm áo còn thiếu thốn thì nói chi đến chuyện học hành.
Thật tình Hoàng cũng không quan tâm lắm đến những tâm sự riêng tư của người khác, cốm dẹp thì ăn cũng ngon thế nên ghé qua mua một ít cũng chẳng mất mát gì nhiều.
Minh Hoàng chỉ vừa đến cổng trường đã được khối bạn nữ, chị gái em gái vây lấy xung quanh. Chuyện này vốn chẳng có gì mới mẻ, với ngoại hình đó, gen trội xuất chúng lại còn tài giỏi ở nhiều phương diện, cậu ta hiển nhiên trở thành báu vật, hoàng tử trong mơ của tất cả các chị em.
“Dù thích tao thích Minh Hoàng, nhưng mày có thấy Gia Vỹ cũng là một cực phẩm không?”
Cô gái xõa tóc dài ngang lưng, gương mặt trái xoan, đường nét tinh tế… Đó là Lan Anh, ít nhiều gì cũng là hot girl trên mạng xã hội, hơn ba trăm nghìn follow, lại còn là hoa khôi cùng niên khóa với Hoàng. Mọi người ai cũng bảo đấy là trời sinh một cặp, người đâu xinh đẹp, dịu dàng, nết na lại còn siêng năng học giỏi.
“Thì thế, chẳng qua Vỹ nó đi chung với một thằng quá nổi bật như Hoàng thôi.”
Bạn thân của Lan Anh, Tiểu My, một cô nàng đáng yêu với gương mặt bầu bĩnh, có chút gọi là chuppy và rất có gu thời trang. Tiểu My không như bao cô gái khác, nó không thích một thằng quá điển hình như Hoàng. Còn chuyện nó thích ai có trời mới biết vì cô nàng cực kỳ hướng nội và ngại ngùng đủ thứ chuyện trên đời.
Sau ba tháng nghỉ hè nhìn ai cũng rất háo hức trong buổi sáng lên lớp. Chỉ riêng một người suốt cả ba tháng qua vẫn chưa làm một bài nào, đang cặm cụi chép lại toàn bộ những gì trong vở của bạn thân nó. Để hỏi lý do vì sao đầu năm lại có bài thì…
“Là bài soạn tư liệu phải nộp lại cho trường.”
“Hả???” Hoàng ngồi trên sofa, một tay cầm remote tivi một tay liên tục bỏ snack vào mồm nhai rộp rộp.
Cũng chẳng nhớ từ đâu, một bài nghiên cứu về một vị anh hùng dân tộc nào đó, ập xuống đầu nó. Thế nhưng đó là câu chuyện của hai tháng trước, còn nó thì vẫn nhất quyết là còn hai ba ngày trước khi vào năm học thì tao sẽ làm. Mà đúng y như thế, còn hai ba phút nữa là vào lớp rồi và nó thật sự đang làm đây.
Giáo viên chủ nhiệm chúng nó năm nay là một giáo viên trẻ, đẹp trai, độc thân, độc thân và độc thân. Đấy là theo nguồn tin của tụi con gái nói với nhau, còn đám con trai thì tha thiết gì mấy chuyện này. Èo nếu mà là giáo viên nữ có phải có động lực học tập chăm chỉ hơn rồi không… thằng Hùng cứ than thở mãi từ lúc chào cờ xong lên lớp đến giờ.
“Vỹ, năm nay lại làm lớp trưởng hả?” cô bạn bàn trên quay xuống với ánh mắt long lanh. Đó là Yến Nhi, một trong những nhân vật đặc biệt luôn đứng đầu trong mắt giáo viên về khoảng nhiều chuyện. Nhưng mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn khi Gia Vỹ lúc nào cũng nói đỡ giúp nó, còn giáo viên chỉ cần nhắc đến tên Gia Vỹ thôi đã cảm thấy ưng ý rồi.
“Nhi có muốn làm không?”
Thằng Vương bên cạnh Nhi cười phá lên, đúng thật là, Gia Vỹ đã không nói chuyện thì thôi, một khi đã nói, y như rằng câu nói sẽ tỷ lệ nghịch với trí thông minh của nó.
Trong đám bạn “banh bóng” tối ngày sáng đêm của Hoàng, gồm có Vương, Hùng, Dương thì Vương là thằng thoải mái với Vỹ nhất. Tính nó cũng hoà đồng, dễ nói chuyện, điểm cộng là cũng chăm chỉ học hành nên cứ cái gì khó khó thì nó lại Vỹ ơi Vỹ à.
Hoàn toàn trái ngược với Vương, Dương là thằng vừa cọc tính, vừa bốc đồng nhưng được cái ga lăng, thì cực kỳ ngại tiếp xúc với Vỹ. Người khác nghĩ là do sự trái ngược về tính cách, thật ra là do Dương đã luôn để ý Vỹ từ lâu. Ba đứa nó chơi với thằng Hoàng từ năm lớp 8 thì Dương đã thích Vỹ từ hồi lớp 7 rồi.
Cuối cùng là Minh Hùng, một thằng neet lười biếng luôn than vãn về mọi thứ, song, nó lại là đứa đứng thứ nhì lớp chỉ sau mỗi Vỹ thôi. Bản chất nó là một đứa thông minh sáng dạ, chỉ có cái bệnh lười mãn tính thế nên nó chẳng bao giờ cố gắng để vượt mặt Vỹ làm gì cả. Trên thực tế có cố cũng không được vì Vỹ không chỉ giỏi lại còn siêng năng, so với trung bình cộng 9.5 thì điểm 10 tuyệt đối là cả một trời một vực.
Trong một tổ hợp sáu chàng hoàng tử đó vẫn xuất hiện một cô công chúa, tất nhiên đó là Yến Nhi. Nó là đứa xông xênh với bạn bè, ai ai cũng là bạn của nó, trước giờ vào phòng thi nó chưa từng phải lo chuyện học bài… có nhiều tin đồn về chuyện Yến Nhi đã quen Minh Hùng hồi cuối năm lớp 10 nhưng đã sớm chia tay rồi.
“Mày biết nhiều quá ha?” Lan Anh liếc mắt nhìn Tiểu My với vẻ nghi hoặc.
“Thì tại tao cũng hay nghe ngóng…”
“Thích đứa nào trong đó hả? Thằng Dương hay thằng Hùng…”
Nhìn là biết nó thích thằng Hùng rồi. Chứ đâu có ai bận tâm chuyện thằng Hùng với con Yến Nhi quen nhau khi nào, chia tay ra sao. Cuối cùng chỉ còn lại một người, trong đám thằng Hoàng, đó là thằng Khôi. Khôi không học chung lớp với tụi bạn nó mà lại học ở lớp chuyên Toán, vì đó cũng là định hướng của Khôi từ khi nó quyết định thi vào trường này.
Nếu hỏi rằng Khôi có cảm thấy lạc lõng không, khi bạn bè nó học chung với nhau còn nó thì tách lẻ ra. Câu trả lời là không, nó ưu tiên chuyện học hơn, và còn nữa, mục tiêu của nó là được xướng tên lên bục nhận thưởng ở mục “điểm nhất lớp” cùng với Gia Vỹ mà. Thế nên dù cho phải học khác lớp, Khôi vẫn rất đều đặn hỏi han và ngỏ ý học bài chung với Gia Vỹ vào mỗi đêm qua discord.
“Chào cả lớp.”
Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, sơ mi xanh, quần tây đen, cà vạt chỉnh chu, tóc tai gọn gàng. Thật sự còn hơn cả mong đợi, visual của thầy chắc cũng phải từ sáng sủa đến rạng ngời luôn ấy chứ!
“Thầy là giáo viên chủ nhiệm của các bạn năm nay, tên thầy là Hứa Khải, thầy phụ trách bộ môn Hoá, mong rằng tất cả các bạn đều yêu thích môn học này ha.”
Những tiếng xì xào nổi lên, lớp học ồn như một phiên chợ trời ngày Tết. Thật sự, trên đời này cái gì cũng có thể tha thứ nhưng hoá là không thể tha. Một môn học vừa khó hiểu, nhố nhăng một đống công thức rồi ký hiệu lum la… ai mà thích cho nổi!
Ồ có đấy, riêng về môn học này, Hoàng chẳng cần Vỹ kèm cặp. Nó cực kỳ hiểu bài, lại còn rất có hứng thú với mấy đề hóa nâng cao nữa! Đối với nó, hoá học chỉ xếp sau mỗi bóng đá thôi, có thể là sau Vỹ, sau video game, đi chơi đi ăn uống tụ tập,... Chung quy là nó học Hoá khá ổn, chỉ có điều cũng không mấy siêng năng, nên chỉ ở mức tám, chín điểm.
Trông thấy lớp ngồi có hơi lộn xộn, thầy Khải đã yêu cầu sắp xếp lại chỗ ngồi dựa trên sự sắp xếp ngẫu nhiên của trò chơi bốc thăm. Thì thật ra cũng không giúp nó trở nên tốt hơn, chỉ là trong lớp có khá nhiều bạn mới, có nhiều bạn chuyển từ lớp khác qua, cũng có bạn từ trường khác,... Thế nên nếu để các bạn dần hòa nhập với tập thể thì tốt nhất là để các bạn ngồi ngẫu nhiên với nhau.
“Không, tại sao???” Hoàng gục đầu xuống bàn, chỉ biết khóc than trong lòng. Nó chỉ muốn ngồi với Vỹ thôi, rồi ai sẽ chỉ bài nó, ai sẽ cho nó chép bài, ai sẽ note dặn dò của giáo viên hộ nó…
Và hiển nhiên là, mọi thứ đều chằng như bất kỳ đứa nào mong đợi. Thật ra nói vậy cũng không đúng, có một số kết quả khá mới mẻ như là…
“Sao mày lại được ngồi cạnh Minh Hoàng!!!” Lan Anh lay vai bạn nó kịch liệt, Tiểu My không biết tay xào tay lựa thế nào mà lại bống trúng ngay tờ thăm mà bạn nó muốn nhất. Tuyệt nhiên là thầy Khải bắt mở liền tại chỗ nên nó không đổi được, chắc duyên số rồi.
Lan Anh cũng có chút buồn buồn, nó ngồi cạnh một người bạn mới toanh, chưa từng nói chuyện bao giờ lại còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần. Thật hết cách chỉ đành ghé vào tai Yến Nhi ngồi ở dãy bên cạnh hỏi dò…
Thì ra cậu ta là Vương, là người khi nãy Tiểu My có nhắc đến. Thì cũng… đẹp trai, nhưng mà trông khó gần quá, lại còn có vẻ hơi không muốn bắt chuyện với nó cho lắm.
Minh Hoàng ngồi ở bàn cuối cùng, dãy cạnh cửa sổ, dưới Gia Vỹ hai bàn, cạnh một bạn nữ nó còn chả nhớ cả tên. Hoàng cũng không bận tâm lắm, ít ra thì nó vẫn chung tổ với Vỹ, có làm việc nhóm cũng dễ được sắp chung nhóm với Vỹ, bên trên lại còn có Yến Nhi, cũng chẳng phải tệ lắm.
Còn Gia Vỹ phải ngồi một mình, người hôm nay ngồi cạnh nó không đi học, nghe tên cũng chẳng biết là ai. Nhưng đây là sự sắp đặt của thầy Khải, vốn định để một học sinh giỏi ngồi cạnh để kèm cặp bạn học này, vì trái lại với thứ hạng 1 của Vỹ, Đăng hoàn toàn đội sổ với số điểm dưới trung bình, chỉ vừa đủ để lên lớp.
Chức vụ lớp trưởng tuyệt nhiên được giao cho Vương, đến nó nghe xong còn phải nhíu mày khó chịu. Thật ra không phải lần đầu, cũng do nó quen biết nhiều đứa kể cả mấy đứa mới chuyển vào nên mọi người bầu cho nó nhiều hơn Vỹ. Kiểu gì sau vài ngày chức vụ này cũng lại về tay Vỹ thôi, còn tạm thời thì Vỹ làm lớp phó học tập.
Nhưng phần đặc sắc nhất là Yến Nhi, nó thế mà lại ngồi chung với Trang, nhỏ mà nó ghét nhất trong lớp. Cái Trang vừa điệu đà vừa chảnh choẹ, nhỏ không thích nhất là mấy đứa chẳng có gì nổi bật như Yến Nhi, lại còn nói nhiều thì thật hết cứu.
Ngày đầu đi nhận lớp thì cũng chỉ vậy thôi, đến cuối giờ cả lớp nộp lại bài tập cho Vương để đưa cho thầy chủ nhiệm rồi xách cặp đi về. Chỉ có Gia Vỹ được thầy yêu cầu ở lại…
“Vỹ xong việc thì alo Khôi nhé, thằng Khôi hình như cũng chưa ra sân bóng được. Còn Hoàng với mấy đứa kia đi trước đây!”
“Ừm.”
Nói rồi Hoàng chạy đi mất tăm, chỉ còn lại vài đứa trong lớp nán lại trò chuyện sau nhiều ngày không gặp gỡ. Vỹ cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lên chỗ thầy để nói chuyện, nhưng chưa kịp đi thì thầy đã xuống tận nơi.
“Bạn ngồi cạnh em là bạn Đăng. Học lực của Đăng rất kém, năm ngoái thầy có chủ nhiệm lớp cũ của Đăng cuối kì 2 cũng biết gia cảnh bạn hơi đặc biệt. Có gì em hỗ trợ bạn nhé!”
Gia Vỹ gật gù, thầy đã nhờ rồi thì đành vậy, dù Đăng hay ai khác thì hẳn cũng không là khó khăn gì đối với cậu. Tuy nhiên sau khi thầy Khải đưa cho cậu bảng điểm của Đăng năm ngoái, cậu đứng đơ người ra. Dù sao cũng mang danh là trường điểm, sao lại có cả thành phần dưới trung bình… Nếu cậu ấy học kém như vậy sao từ đầu có thể vào được đây.
Tất nhiên là thế rồi, Đăng thực chất cũng học rất giỏi hồi cấp hai. Nhưng khi lên cấp ba, gia đình cậu xảy ra nhiều biến cố, rồi chuyện nhà cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng và thời gian của cậu. Đăng phải đi làm thêm, làm suốt từ chiều đến tối muộn mới về nhà, lại còn phải dậy sớm đi học mỗi sáng. Lên lớp thì buồn ngủ, mơ màng cả ngày, bài vở cũng không có thời gian ôn tập…
Thầy Khải thuật lại thông qua lời kể của giáo viên chủ nhiệm cũ trước đây. Tuy nhiên chi tiết thế nào và sự việc gì khiến cho Đăng bỏ bê học hành thì thầy không nói. Bản thân thầy cũng chẳng biết, chỉ nghe sao thì hay vậy thôi. Còn về Gia Vỹ vốn đã rất hoàn hảo trong mắt của mọi giáo viên trong trường thế nên thầy cũng an tâm nhờ vả cậu hơn.