Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tôi Và Kẻ Thù Diễn Trò Yêu Đương

Chương 13

Năm phút sau, trên tường thổ lộ của trường xuất hiện một bài viết do chị Giai Giai tỉ mỉ biên tập.

Thổ lộ tường: 【Trường ơi, gửi bài, ở gian hàng câu lạc bộ hàng không gặp được soái ca, có ai biết anh ấy là ai không? Em cũng không định đăng ký, chỉ là anh ấy siêu kiên nhẫn dạy em điều khiển máy bay không người lái thôi [hình ảnh]】

Kèm theo đó là bức ảnh chị Giai Giai vừa chụp. Trì Trú trông rất đẹp, chỉ cần bấm máy cũng đã là một bức tranh phong cảnh.

Trong ảnh, chỉ thấy được góc nghiêng của Trì Trú, cậu đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, hàng mi dày buông xuống, tạo nên một bóng mờ nhỏ.

【Câu lạc bộ hàng không phải không, đàn anh em tới đây!!!】

【Wow, hóa ra đàn anh Trì Trú lại dễ gần như vậy à, không nói nhiều em chuẩn bị ra khỏi cửa ngay】

【Không phải vì mê trai đẹp đâu, chủ yếu là muốn học cách điều khiển máy bay không người lái】

Chưa đầy một phút, dưới bài viết trên tường thổ lộ đã có rất nhiều bình luận.

Còn có tiếng rít gào từ gian hàng bên cạnh.

【Giai Giai, cô có biết xấu hổ không, lại đăng ảnh soái ca để dụ tân sinh viên!!!】

【Tớ không biết xấu hổ đấy, thì sao nào? Ghen tị vì câu lạc bộ hàng không chúng tớ có soái ca à】

...

Dưới sự nỗ lực marketing của Giai Giai, số người đến gian hàng câu lạc bộ hàng không ngày càng đông.

Trì Trú từ nhỏ đã thích nghịch mấy đồ vật này, cứ tỉ mỉ từng cái mà không thấy chán.

Giai Giai đưa cho Trì Trú một chai nước, "Uống đi, không ai cướp của em đâu."

Trì Trú mơ màng "ừ" một tiếng, mở nắp chai, ngửa đầu uống hai ngụm cho đỡ khát.

"Anh Trú ơi, em hình như không thấy máy bay của em đâu nữa rồi?"

Trì Trú bỏ chai nước xuống, đi tới xem xét.

Dù sao đàn em này là nam, Trì Trú muốn nhanh gọn, cúi xuống, trực tiếp hướng dẫn bằng tay.

"Cậu làm cho thiết bị hướng về phía mình trước đã," Trì Trú chỉ vào sơ đồ trạng thái bay dưới màn hình, xoay cần điều khiển sang trái, "Chính là chỗ màu đỏ này trên thân máy bay."

Trì Trú một tay chống bàn, tay kia thành thạo dẫn đường máy bay chuyển hướng.

Chẳng mấy chốc, máy bay không người lái đã bay trở lại tầm kiểm soát.

Đàn em ngón tay hơi cử động, tay vốn đã rời khỏi cần điều khiển lại lặng lẽ trở về.

"Anh Trú, anh có dạy bạn gái anh lái máy bay không người lái không?"

Ngón tay cậu ta vừa vặn chạm vào ngón trỏ của Trì Trú.

Trì Trú thu tay về, bảo cậu ta điều khiển lại: "Anh không có bạn gái."

"Thật hả?" Đàn em dừng lại, không hỏi thêm, chỉ nói, "Em lái đủ hai mươi giây chưa?"

Giai Giai nhìn đồng hồ: "Đủ rồi."

Đàn em cười cười, đưa tấm thẻ qua: "Anh Trú có thể đóng dấu cho em không?"

Trì Trú đồng ý, rồi đóng dấu bông hoa nhỏ lên thẻ của cậu ta.

"Cảm ơn anh." Đàn em lễ phép nói, "Hy vọng em có thể gia nhập câu lạc bộ."

"Ừ," Trì Trú cũng lịch sự đáp lại, "Cố gắng lên nhé."

Đợi đàn em đi rồi, Giai Giai mới cười trêu Trì Trú: "Em không thấy à? Cậu ta có ý với em đấy."

Trì Trú hoàn toàn không nhận ra: "Đó là con trai mà."

"Con trai thì sao?" Giai Giai nói, "Không có gì xung đột cả."

Trì Trú lắc đầu: "Chị nghĩ sai rồi."

"Chị không thể sai được," Giai Giai nói, "Chị có gay radar mà!"

"Gay radar?" Trì Trú ngạc nhiên lặp lại.

"Chính là hệ thống radar phát hiện người gay ấy." Giai Giai tự tin nói, "Chị có thể liếc mắt một cái là biết ai không phải gay."

Trì Trú vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: "Chị nghĩ sai rồi."

"Chờ đã," Giai Giai không phục, "Chị sẽ thử phân biệt với cậu nam tiếp theo."

Ngay sau đó, Giai Giai nhìn chờ đợi nam thí sinh tiếp theo xuất hiện.

Một bóng người cao lớn đi đến trước bàn, bóng đổ xuống.

Giai Giai ngẩng đầu lên, trước mắt là một khuôn mặt điển trai, ngay lập tức không phản ứng kịp, nói năng lắp bắp: "Lục, Lục Lục..."

Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Gió nào thổi vị thần tiên không dính khói lửa phàm tục này tới đây?

"Chào em," vị thí sinh này lịch sự tiếp lời, "Lục Thâm."

Trì Trú quay đầu hỏi: "Đàn chị, cậu này là sao?"

Giai Giai làm mặt quỷ, nói nhỏ: "Cái này thì chị không dám đoán."

"Radar" chỉ có thể phát hiện xu hướng tính dục, không phát hiện được giới tính.

"Không sao," Trì Trú nói, "Cái này để em."

Lục Thâm mà cần phải đoán sao, đừng nói là "thẳng nam", cho dù là "cong nam", cậu ta cũng đảm đương nổi.

Trì Trú bước tới một bước, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Lục Thâm: "Cậu tới làm gì?"

"Tớ nghe nói ở đây có người dạy lái máy bay không người lái."

Lục Thâm chậm rãi nói thêm: "Hơn nữa cực kỳ kiên nhẫn."

Trì Trú giơ tấm bảng ghi "Nạp tân" trước mặt Lục Thâm, đặc biệt chỉ vào chữ "Tân", ý muốn cậu ta nhìn cho rõ: "Chỉ nhận sinh viên mới thôi."

Lục Thâm quay sang Giai Giai, giọng điệu tiếc nuối: "Có quy định như vậy à?"

"Cái này..."

Giai Giai nhìn Trì Trú, rồi nhìn Lục Thâm.

Hai người đẹp trai thế này, trẻ con mới phải chọn, người lớn đương nhiên là muốn cả hai.

Giai Giai chịu thua sắc đẹp, nhanh chóng đổi phe: "Đương nhiên là không có rồi."

"Chỉ là vì sinh viên mới chưa vào câu lạc bộ nên dễ mời gọi hơn thôi, sinh viên cũ đăng ký cũng được chào đón mà." Giai Giai nghiêm túc nói, "Hơn nữa, không cần đăng ký, chơi chơi cũng được chứ sao."

Giai Giai miệng nói vậy, tay lại nhanh nhẹn lấy tờ đăng ký ra.

Nói đùa chứ, lúc trước mời được Trì Trú vào câu lạc bộ, cô đã khoe khoang một năm, nếu Lục Thâm cũng vào được, chắc chắn cô sẽ còn khoe thêm được một năm nữa.

Trì Trú: "..."

Lục Thâm cầm bút, rút nắp ra.

Trì Trú lại đè tờ đăng ký xuống.

Lục Thâm ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

"Cậu thật sự muốn vào?"