"Hử?"
Lục Thụy Cầm dường như không ngờ anh sẽ nói như vậy, có hơi ngớ người, cho rằng mình nghe nhầm.
“Tôi nói, hai người bọn họ không hợp.”
Lục Thụy Cầm có hơi đơ ra, chuyện vừa rồi quả thực là lỗi của con trai bà, không thể phản bác, chỉ có thể âm thầm thở dài, nếu nó và Dữ An không thành đôi, thật không biết là ai sẽ được hời.
Nhưng Ý Ý với con trai bà cũng khá xứng đôi mà?
"Mà này, cậu sẽ ở lại Khang Thành bao lâu? Khi nào cậu trở về Yên Kinh (tên cũ của Bắc Kinh)?" Lục Thụy Cầm đối với anh, khiêm tốn lấy lòng, chẳng giống một vị trưởng bối chút nào.
"Xem sự sắp xếp của bệnh viện."
Giọng điệu của Lục Thời Uyên luôn rất bình đạm, khiến người ta có cảm giác xa cách.
"Mấy ngày trước có nhờ người mua một ít đồ, khi nào cậu về thì thuận tiện mang về cho lão gia tử, cũng không phải thứ gì đắt đỏ, chỉ là một chút tấm lòng của chị thôi.....”
Lục Thụy Cầm căn bản không ngờ anh sẽ tới, bình thường chẳng bao giờ hẹn được.
Thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện, có vẻ rất thân thiết, nhưng trong thâm tâm bà biết rõ, con trai mình gọi cậu ấy là cậu nhỏ, là chiếm lợi, cậu ấy đáp lại, chỉ là khách sáo
Bản thân và Ngụy gia.....
Chưa hẳn đã lọt vào mắt cậu ấy.
Lục Thời Uyên uống trà, như đồng ý, lại giống như không đồng ý.
**
Sau khi Tô Tiện Ý từ nhà vệ sinh quay lại, ở trong phòng bao trò chuyện với Lục Thụy Cầm một lúc.
Cả quá trình Lục Thời Uyên không nói gì, nhưng cũng không rời đi, anh giống như một vị Phật khổng lồ ngồi bất động, làm trong lòng Tô Tiện Ý phát hoảng.
Ngay lúc cô đang định kiếm cớ chuẩn bị rời đi, điện thoại của Lục Thụy Cầm vang lên: "Alo... cô nói cái gì vậy? Bọn truyền thông này chỉ toàn nói nhảm thôi, tin gì cũng dám viết..."
Giọng điệu của bà ấy rất gấp gáp, âm lượng thậm chí còn tăng lên mấy lần.
Tô Tiện Ý và Lục Thời Uyên đồng thời nhìn nhau, có lẽ bà ấy cảm thấy quá thất lễ, liền đi ra ngoài nghe điện thoại.
Khi quay lại, bà vội nói: "Ý Ý, xin lỗi cháu, bác có chút việc nên không thể đưa cháu về nhà được, bác sẽ nhờ tài xế đưa cháu về nhà."
"Không sao đâu ạ, bác cứ đi làm việc của mình đi, cháu đã chuyển ra ngoài rồi, không về nhà.”
"Việc quá gấp, không thể đưa cháu..." Lục Thụy Cầm vẻ mặt khó xử liếc nhìn Lục Thời Uyên, vẫn quyết định mở lời: "Thời Uyên, cậu giúp chị đưa Ý Ý một đoạn nhé.”
"Bác ơi, không cần, cháu tự đi taxi là được rồi, thật sự không cần....” Tô Tiên Ý cố gắng nói.
Sự phản kháng của cô lại khiến Lục Thụy Cầm cho rằng cô quá hiểu chuyện, không muốn làm phiền người khác.
Thật ra Lục Thụy Cầm cũng không dám làm phiền Lục Thời Uyên, lên tiếng cũng chỉ là đang thăm dò thử.
Bà vốn đã cảm thấy có lỗi vì chuyện xảy ra hôm nay, bảo tài xế đưa cô về thì lại thấy quá qua loa, "Ý Ý, không cần coi mình như người ngoài, không cần phải khách sáo với bác."
"Cháu thật sự không khách sáo, tôi chỉ không muốn làm phiền cậu."
Tôi vốn dĩ là người ngoài, không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nhà bác đâu!
Cứ coi tôi như người ngoài là được rồi.
Tô Tiện Ý toàn thân kháng cự.
Lục Thời Uyên nhìn cô, giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi, “Thật ra… cũng không phiền phức!”
Tô Tiện Ý: "..."
Nhưng em cảm thấy phiền phức!
Bởi vì anh, bây giờ cả người em đều không bình thường rồi đây, em thấy anh sắp phiền chết rồi thì có!
____ ____ ____
Cậu Lục thật sự rất phù hợp với tiêu chuẩn của ai đó:
Mắt nhìn tốt, đầu óc tốt!