Cút Đi! Tổng Tài Tôi Không Còn Yêu Anh Nữa

Chương 5: Chu Tự Sâm

""Đại ca anh không lo lắng sao, nghe đâu chị dâu chạy rồi, định tìm tình yêu đích thực gì đó, không muốn bị ép đính hôn với anh ."

Chu Tự Sâm mặt không có một biểu cảm gì cứ đi thẳng về phía trước, không thèm để ý Thuyên Y cứ lãi nhãi bên tai, đến khi chuẩn bị bước lên trực thăng mới nói một câu ý vị thâm trường.

""Cứ để em ấy chơi một vài tháng đi, sau khi tôi kết thúc nhiệm vụ em ấy cũng chạy không thoát đâu."

Nói rồi hắn xoay người phóng lên trực thăng, Thuyên Y nghe Chu Tự Sâm nói như vậy thì hơi rùng mình, cậu biết thủ đoạn của người này, tàn nhẫn ma lanh, nhưng nhìn ngoại hình xuất chúng của hắn, lẫn năng lực mạnh mẽ có một không hai, mới chỉ gần ba mươi đã đứng ở vị trí mà ai cũng mơ ước, còn là alpha trội hiếm có, tuyến tức tố rượu vang đỏ, làm người nghe được liền muốn say đắm trong đó, cậu cũng không biết chị dâu nghĩ kiểu gì mà chê đại ca của hắn, đợi đại ca bắt về chắc chắn sẽ bị anh ấy xử đẹp, mà cũng có lẽ mình nghĩ nhiều, cái người này mặt lạnh vậy thôi chứ 100% là thê nô, không biết ai sẽ chịu khổ nữa, ai kêu thích người ta mà không cho người ta biết mặt, cứ âm thầm, mất vợ ráng chịu.

Thuyên Y suy nghĩ bay xa thì bị đồng đội kêu một tiếng, cậu liền hồi thần xoay người nhảy lên trực thăng, vừa ngồi vào đã thấy mặt lạnh của đại ca mà muốn đóng băng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn thu lại cảm giác tồn tại, rồi nép vào một gốc.

Đôi mắt âm trầm của Chu Tự Sâm nhìn ra bên cửa kính, vừa như sóng yên biển lặng dường như cũng đang kìm nén, hắn cũng không ngờ là bé con lại bỏ nhà đi, nếu hắn không cài người 24/24 ở bên bé con thì có lẽ hắn cũng không biết, gia tộc em ấy đã phong tỏa tin tức của em ấy, đối với hắn như vậy cũng tốt, không ai biết về bé con của hắn, mắt hắn híp lại đầy nguy hiểm, hắn nghĩ trong lòng.

""Bé con em thật không ngoan, đợi anh quay về anh sẽ thu thập em thật tốt."

Trực thăng liền khởi động bay lên, Tự Sâm mà biết suy nghĩ của Thuyên Y đã vô tình thành sự thật thì hắn đã xoay qua bóp chết cậu ta ngay lập tức rồi.

___________________________________________________

""Từ từ cậu đừng kéo chậm đã."

Đình Nhu bị Thu Miên kéo đi làm thủ tục cuối cùng, rồi nhận đồ ở phòng hiệu trưởng, Đình Nhu vừa lấy đồ xong thì lại bị Thu Miên kéo đi, Đình Nhu cứ nghĩ trong đầu cũng bực bội một chút, cậu đâu phải em bé nha, cậu lớn rồi sao ai cũng coi cậu là em bé hết vậy, ngay cả Thu Miên cũng bằng tuổi cậu cũng làm như anh cậu, cậu khó chịu, cậu không phải em bé, nhưng người nói mình không phải em bé đang phòng má nũng nịu, ai nhìn cũng thấy đầy vị sữa từ cậu, nhìn hai cái má chỉ muốn cắn một cái.

Phục Định Khâm đang cực kì khó chịu, ba ngày qua hắn đã đến mấy trường của dân thường, nhưng cũng không có kết quả, đây là ngôi trường cuối cùng, nếu còn không có nữa hắn chỉ đành phải đi nước ngoài một chuyến.

Lẫm Minh cũng muốn trốn khỏi chuyện nguy hiểm này, nhưng phóng lao thì phải theo lao a, nếu chuyện của họ làm tổn hại omega trội cực hiếm bị lộ thì sẽ rắc rối to, hắn chỉ có thể giúp đến tận tình.

Phục Định Khâm đi trên hành lang trường do hắn đang bực bội cũng đang cố bình tĩnh lại tập trung tinh thần để dò xét nên không để ý liền bị người đối diện va trúng, nếu bình thường hắn sẽ quát lớn hoặc xô người đó ra nhưng không biết gì sao hắn theo bản năng liền đưa tay ra đỡ đối phương.

Bầu không khí như thoáng im lặng, Đình Nhu bị Thu Miên cứ đẩy nhanh về phía trước cậu mất thăng bằng liền ngã nhào về phía trước cậu cứ nghĩ lần này mình tiêu rồi, nhưng cậu lại không ngờ lại rơi vào vòng tay của ai đó, khi Đình Nhu ngước mắt lên nhìn liền bất động.

Bốn mắt hai người nhìn nhau như muốn hút sâu đối phương vào người mình, cũng kinh diễm nhan sắc của đối phương, hai người vẫn tư thế ôm ôm ấp ấp đến khi bị Thu Miên khó chịu lôi Đình Nhu ra mới kết thúc, Lẫm Minh mắt chữ A mồm chữ O nên không phản ứng kịp, vì bình thường chủ tịch đã xô người ta chỏng vó rồi, vậy và ôm người ta không buông còn nhìn người ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, sock nha.

Thu Miên bảo vệ Đình Nhu như gà mẹ, cậu trừng mắt nhìn đối phương, nhìn hắn y như kẻ xấu, nếu bình thường Phục Định Khâm đã nổi giận còn không bỏ đi không quan tâm nhưng hắn lại cười nhẹ rồi nói.

""Xin lỗi cậu tôi không để ý nên đυ.ng trúng cậu, cậu có bị thương không?"

""Không...không sao, là tôi không chú ý mới đυ.ng trúng anh mới đúng, thật xin lỗi." Đình Nhu tim như muốn rớt ra ngoài, cậu cũng đã bị nói lấp, a đây là cảm giác gì a.